Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ | |
---|---|
Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ,bản fax 1823 | |
Ra đời | tháng 6-tháng 7 năm 1776 |
Thông qua | 4 tháng 7, 1776 |
Nơi lưu trữ | Engrossed copy: National Archives Rough draft: Thư viện Quốc hội Mỹ |
Tác giả | Thomas Jefferson et al. |
Ký văn bản | 56 đại biểu Đệ nhị Quốc hội Lục địa |
Mục đích | Tuyên bố và giải thích việc ly khai khỏi nước Anh [1] |
Tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ là tuyên bố được thông qua bởi cuộc họp của Đệ nhị Quốc hội Lục địa tại Tòa nhà bang Pennsylvania (nay là Independence Hall) ở Philadelphia, Pennsylvania vào ngày 4 tháng 7 năm 1776. Tuyên ngôn này tuyên bố rằng Mười ba thuộc địa trong tình trạng chiến tranh với Vương quốc Liên hiệp Anh sẽ coi mình là mười ba quốc gia độc lập có chủ quyền, không còn dưới sự cai trị của người Anh và nước Anh. Với Tuyên ngôn độc lập, các quốc gia mới này đã thực hiện bước đầu tiên tập thể để hình thành Hợp chúng quốc Hoa Kỳ. Tuyên ngôn được ký bởi các đại diện từ New Hampshire, vịnh Massachusetts, Rhode Island, Connecticut, New York, New Jersey, Pennsylvania, Maryland, Delaware, Virginia, Bắc Carolina, Nam Carolina và Georgia.
Nghị quyết Lee về độc lập đã được thông qua vào ngày 2 tháng 7 mà không có phiếu chống đối. Hội đồng Năm đã soạn thảo Tuyên ngôn để sẵn sàng khi Quốc hội bỏ phiếu độc lập. John Adams, một nhà lãnh đạo thúc đẩy độc lập, đã thuyết phục ủy ban chọn Thomas Jefferson để soạn thảo bản thảo gốc của tài liệu,[2] mà Quốc hội chỉnh sửa để tạo ra phiên bản cuối cùng. Tuyên ngôn là một lời giải thích chính thức về lý do tại sao Quốc hội đã bỏ phiếu tuyên bố độc lập khỏi Vương quốc Anh, hơn một năm sau khi Chiến tranh Cách mạng Mỹ nổ ra. Adams đã viết thư cho vợ Abigail như sau: "Ngày thứ hai của tháng 7 năm 1776, sẽ là Kỷ nguyên đáng nhớ nhất, trong Lịch sử Hoa Kỳ"[3] - mặc dù Ngày Độc lập thực sự được tổ chức vào ngày 4 tháng 7, ngày mà Chữ nghĩa của Tuyên ngôn Độc lập đã được phê duyệt.
Sau khi phê chuẩn văn bản vào ngày 4 tháng 7, Quốc hội đã ban hành Tuyên ngôn độc lập dưới nhiều hình thức. Ban đầu nó được xuất bản dưới dạng bản in Dunlap được phát hành rộng rãi và đọc cho công chúng. Bản sao nguồn được sử dụng cho việc in ấn này đã bị mất và có thể là bản sao trong tay Thomas Jefferson.[4] Bản nháp gốc của Jefferson được lưu giữ tại Thư viện Quốc hội, được hiệu chỉnh với những thay đổi được thực hiện bởi John Adams và Benjamin Franklin, cũng như các ghi chú của Jefferson về những thay đổi được thực hiện bởi Quốc hội. Phiên bản nổi tiếng nhất của Tuyên bố là một bản sao đã ký được trưng bày tại Cục Lưu trữ Quốc gia ở Washington, D.C., và được coi là tài liệu chính thức. Bản sao bằng chữ to này (bản hoàn chỉnh, bản sao thư pháp) đã được Quốc hội đặt hàng vào ngày 19 tháng 7 và ký chủ yếu vào ngày 2 tháng 8.[5][6]
Các nguồn và giải thích của Tuyên bố đã là chủ đề của nhiều cuộc điều tra học thuật. Tuyên bố biện minh cho sự độc lập của Hoa Kỳ bằng cách liệt kê 27 bất bình của thuộc địa chống lại Vua George III và bằng cách khẳng định một số quyền tự nhiên và pháp lý, bao gồm cả quyền cách mạng. Mục đích ban đầu của nó là tuyên bố độc lập, và các tài liệu tham khảo về văn bản của Tuyên bố là rất ít trong những năm tiếp theo. Abraham Lincoln đã biến nó thành trung tâm của các chính sách và tài hùng biện của mình, như trong Diễn văn Gettysburg năm 1863. Kể từ đó, nó đã trở thành một tuyên bố nổi tiếng về quyền con người, đặc biệt là câu thứ hai:
Chúng tôi khẳng định những chân lý này là hiển nhiên, mọi người sinh ra đều bình đẳng, họ được Tạo hoá ban cho một số quyền tất yếu bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.
Đây được gọi là "một trong những câu nổi tiếng nhất trong tiếng Anh",[7] có chứa "những từ có tiềm năng và hệ quả nhất trong lịch sử Hoa Kỳ".[8] Đoạn văn đã thể hiện một tiêu chuẩn đạo đức mà Hoa Kỳ nên phấn đấu. Quan điểm này được Lincoln đề cao một cách đáng chú ý, người coi Tuyên ngôn là nền tảng của triết lý chính trị của mình và cho rằng đó là một tuyên bố về các nguyên tắc mà theo đó Hiến pháp Hoa Kỳ nên được giải thích.[9]
Tuyên ngôn độc lập đã truyền cảm hứng cho nhiều tài liệu tương tự ở các quốc gia khác, lần đầu tiên là Tuyên ngôn 1789 của nước Bỉ thống nhất được ban hành trong cuộc Cách mạng Brabant ở Hà Lan thuộc Áo. Nó cũng là mô hình chính cho nhiều tuyên bố độc lập ở châu Âu và châu Mỹ Latinh, cũng như châu Phi (Liberia) và Châu Đại Dương (New Zealand) trong nửa đầu thế kỷ 19.[10]
Bối cảnh
Hãy tin tôi, thưa ông: không có một người đàn ông ở đế quốc Anh nào yêu mối liên kết với Anh một cách chân thành như tôi. Nhưng, bởi Chúa đã tạo ra tôi, tôi thà chết chứ không nhượng bộ các điều khoản như Quốc hội Anh đề xuất; và tôi nghĩ rằng tôi đã nói lên ý kiến của nước Mỹ.
— Thomas Jefferson, ngày 29 tháng 11 năm 1775[11]
Vào thời điểm Tuyên ngôn Độc lập được thông qua vào tháng 7 năm 1776, Mười ba thuộc địa và Vương quốc Anh đã có chiến tranh trong hơn một năm. Mối quan hệ đã xấu đi giữa các thuộc địa và nước mẹ kể từ năm 1763. Quốc hội ban hành một loạt các biện pháp để tăng doanh thu từ các thuộc địa, như Đạo luật tem năm 1765 và Đạo luật Townshend năm 1767. Quốc hội tin rằng những hành vi này là một biện pháp hợp pháp về việc các thuộc địa phải trả phần chi phí hợp lý của họ để giữ họ nằm trong Đế quốc Anh.[12]
Tuy nhiên, nhiều người dân thuộc địa đã phát triển một quan niệm khác về đế quốc. Các thuộc địa không được đại diện trực tiếp trong Nghị viện và thực dân cho rằng Nghị viện không có quyền đánh thuế đối với họ. Tranh chấp về thuế này là một phần của sự khác biệt lớn hơn giữa các diễn giải của Anh và Mỹ về Hiến pháp Anh và phạm vi quyền lực của Nghị viện tại các thuộc địa.[13] Quan điểm chính thống của Anh, có từ Cách mạng Vinh quang năm 1688, là Nghị viện là cơ quan quyền lực tối cao trên toàn đế quốc, và theo định nghĩa, bất cứ điều gì mà Nghị viện làm đều là hiến pháp.[14] Tuy nhiên, tại các thuộc địa, ý tưởng đã phát triển rằng Hiến pháp Anh công nhận một số quyền cơ bản nhất định mà không chính phủ nào có thể vi phạm, ngay cả Nghị viện.[15] Sau Đạo luật Townshend, một số nhà tiểu luận thậm chí bắt đầu đặt câu hỏi liệu Quốc hội có quyền tài phán hợp pháp nào ở các thuộc địa hay không.[16] Dự đoán sự sắp xếp của Khối thịnh vượng chung Anh,[17] trước năm 1774 nhà văn Mỹ như Samuel Adams, James Wilson, và Thomas Jefferson đang tranh luận rằng Nghị viện chỉ là cơ quan lập pháp của Vương quốc Anh, và rằng các thuộc địa, có cơ quan lập pháp riêng, là kết nối với phần còn lại của đế chế chỉ thông qua lòng trung thành của họ với Vương miện.[18]
Triệu tập Đại hội
Vấn đề thẩm quyền của Nghị viện ở các thuộc địa đã trở thành một cuộc khủng hoảng sau khi Nghị viện thông qua Đạo luật cưỡng chế (được gọi là Đạo luật Không thể dung thứ ở các thuộc địa) vào năm 1774 để trừng phạt những kẻ thực dân vì vụ Gaspee năm 1772 và Tiệc trà Boston năm 1773. Đạo luật cưỡng chế là vi phạm Hiến pháp Anh và do đó là mối đe dọa đối với quyền tự do của tất cả các thuộc địa Mỹ, vì vậy Quốc hội Lục địa đầu tiên đã triệu tập tại Philadelphia vào tháng 9 năm 1774 để phối hợp trả lời. Quốc hội đã tổ chức tẩy chay hàng hóa của Anh và kiến nghị nhà vua bãi bỏ các Đạo luật trên. Các biện pháp này đã không thành công vì Vua George và Thủ tướng, Bá tước North đã quyết tâm thực thi quyền tối cao của quốc hội tại Mỹ. Như nhà vua đã viết cho North vào tháng 11 năm 1774, "những cú đánh phải quyết định, họ phải chịu sự chi phối của đất nước này hoặc độc lập".[19]
Hầu hết những người dân thuộc địa vẫn hy vọng hòa giải với Vương quốc Anh, ngay cả sau khi giao tranh bắt đầu trong Chiến tranh Cách mạng Hoa Kỳ tại Lexington và Concord vào tháng 4 năm 1775.[20] Đệ Nhị Quốc hội Lục địa được triệu tập tại Tòa nhà bang Pennsylvania ở Philadelphia vào tháng 5 năm 1775 và một số đại biểu hy vọng độc lập cuối cùng, nhưng không ai ủng hộ tuyên bố đó.[21] Nhiều người dân thuộc địa không còn tin rằng Quốc hội có bất kỳ chủ quyền nào đối với họ, nhưng họ vẫn tuyên bố trung thành với Vua George, người mà họ hy vọng sẽ thay mặt họ. Họ đã thất vọng vào cuối năm 1775 khi nhà vua từ chối kiến nghị thứ hai của Quốc hội, đưa ra Tuyên ngôn nổi loạn và tuyên bố trước Quốc hội vào ngày 26 tháng 10 rằng ông đang xem xét "đề nghị hỗ trợ nước ngoài một cách thân thiện" để đàn áp cuộc nổi loạn.[22] Một nhóm thiểu số thân Mỹ trong Quốc hội cảnh báo rằng chính phủ đang đẩy thực dân tiến tới độc lập.[23]
Hướng tới độc lập
Cuốn sách nhỏ của Thomas Paine, Lẽ Thông Thường được xuất bản vào tháng 1 năm 1776, ngay khi các thuộc địa thấy rõ rằng nhà vua không có khuynh hướng hành động như một hòa giải viên.[24] Paine chỉ vừa mới đến các thuộc địa từ Anh, và ông lập luận ủng hộ độc lập thuộc địa, ủng hộ chủ nghĩa cộng hòa như là một thay thế cho chế độ quân chủ và cai trị.[25] Lẽ Thông Thường đã đưa ra một trường hợp đầy thuyết phục và sôi nổi về giành độc lập, chưa được xem xét nghiêm túc về mặt trí tuệ ở các thuộc địa của Mỹ. Paine kết nối độc lập với niềm tin Tin lành như một phương tiện để thể hiện bản sắc chính trị rõ rệt của Mỹ, do đó kích thích tranh luận công khai về một chủ đề mà trước đây ít ai dám thảo luận công khai,[26] và sự ủng hộ của công chúng về việc tách khỏi Vương quốc Anh tăng dần sau khi xuất bản.[27]
Một số người thực dân vẫn giữ hy vọng hòa giải, nhưng sự phát triển vào đầu năm 1776 càng củng cố thêm sự ủng hộ của công chúng cho nền độc lập. Vào tháng 2 năm 1776, những người dân thuộc địa biết được thông qua Đạo luật ngăn cấm của Quốc hội, nơi đã thiết lập một cuộc phong tỏa các cảng của Mỹ và tuyên bố tàu Mỹ là tàu của kẻ thù. John Adams, một người ủng hộ độc lập mạnh mẽ, tin rằng Nghị viện đã tuyên bố độc lập một cách hiệu quả trước khi Quốc hội có thể. Adams đã gán cho Đạo luật Ngăn cấm là "Đạo luật Độc lập", gọi đó là "Sự chia cắt hoàn hảo của Đế quốc Anh".[28] Sự ủng hộ tuyên bố độc lập thậm chí còn tăng lên khi được xác nhận rằng Vua George đã thuê lính đánh thuê người Đức sử dụng để chống lại người Mỹ.[29]
Mặc dù sự ủng hộ quần chúng ngày càng tăng đối với việc độc lập, Quốc hội thiếu thẩm quyền rõ ràng để tuyên bố. Các đại biểu đã được bầu vào Quốc hội bởi 13 chính phủ khác nhau, bao gồm các công ước ngoại khóa, ủy ban đặc biệt và các hội đồng được bầu, và họ bị ràng buộc bởi các chỉ thị dành cho họ. Bất kể ý kiến cá nhân của họ, các đại biểu không thể bỏ phiếu để tuyên bố độc lập trừ khi có chỉ thị cho phép một hành động như vậy.[30] Trên thực tế, một số thuộc địa đã cấm các đại biểu của họ thực hiện bất kỳ bước nào để tách khỏi Vương quốc Anh, trong khi các phái đoàn khác có những chỉ dẫn mơ hồ về vấn đề này;[31], do đó, những người ủng hộ độc lập đã tìm cách sửa đổi các chỉ thị của Quốc hội. Để Quốc hội tuyên bố độc lập, đa số các phái đoàn sẽ cần ủy quyền bỏ phiếu cho nó, và ít nhất một chính quyền thuộc địa sẽ cần chỉ thị cụ thể cho phái đoàn của mình đề xuất tuyên bố độc lập tại Quốc hội. Từ tháng 4 đến tháng 7 năm 1776, một "cuộc chiến chính trị phức tạp"[32] đã được tiến hành để mang lại điều này.[33]
Sửa đổi chỉ thị
Trong chiến dịch sửa đổi các hướng dẫn của Quốc hội, nhiều người Mỹ chính thức bày tỏ sự ủng hộ của họ đối với việc tách khỏi Vương quốc Anh trong những tuyên bố độc lập của bang và địa phương một cách hiệu quả. Nhà sử học Pauline Maier xác định hơn chín mươi tuyên bố như vậy được ban hành trong suốt mười ba thuộc địa từ tháng 4 đến tháng 7 năm 1776.[34] Những "tuyên bố" này có nhiều hình thức. Một số là các hướng dẫn chính thức bằng văn bản cho các phái đoàn của Quốc hội, chẳng hạn như các Nghị quyết Halifax ngày 12 tháng 4, trong đó Bắc Carolina trở thành thuộc địa đầu tiên ủy quyền rõ ràng cho các đại biểu của mình bỏ phiếu độc lập.[35] Những người khác là các hành động lập pháp chính thức chấm dứt sự cai trị của Anh tại các thuộc địa riêng lẻ, chẳng hạn như cơ quan lập pháp Rhode Island tuyên bố độc lập khỏi Vương quốc Anh vào ngày 4 tháng 5, thuộc địa đầu tiên làm như vậy.[36] Nhiều "tuyên ngôn" là các nghị quyết được thông qua tại các cuộc họp của thị trấn hoặc quận nhằm hỗ trợ cho việc độc lập. Một số ít xuất hiện dưới hình thức chỉ thị của bồi thẩm đoàn, chẳng hạn như tuyên bố được đưa ra vào ngày 23 tháng 4 năm 1776, bởi Chánh án William Henry Drayton ở Nam Carolina: "luật đất đai cho phép tôi tuyên bố... rằng George Đệ tam, Vua của Vương quốc Anh... không có thẩm quyền đối với chúng tôi và chúng tôi không phải vâng lời ông ta. "[37] Hầu hết các tuyên bố này hiện không rõ ràng và đã bị lu mờ bởi tuyên bố được Quốc hội phê chuẩn vào ngày 2 tháng 7 và ký ngày 4 tháng 7.[38]
Một số thuộc địa đã kìm chế koi sự độc lập được tán thành. Kháng chiến tập trung ở các thuộc địa miền Trung gồm New York, New Jersey, Maryland, Pennsylvania và Delaware.[39] Những người ủng hộ độc lập coi Pennsylvania là nơi cốt yếu; nếu thuộc địa đó chuyển sang ủng hộ độc lập, người ta tin rằng những thuộc địa khác sẽ làm theo.[39] Tuy nhiên, vào ngày 1 tháng 5, những người phản đối độc lập vẫn giữ quyền kiểm soát Hội đồng Pennsylvania trong một cuộc bầu cử đặc biệt tập trung vào vấn đề độc lập.[40] Đáp lại, Quốc hội đã thông qua một nghị quyết vào ngày 10 tháng 5 đã được thúc đẩy bởi John Adams và Richard Henry Lee, kêu gọi các thuộc địa không có "chính phủ đủ để giải quyết vấn đề của họ" để thông qua các chính phủ mới.[41] Nghị quyết đã được nhất trí thông qua, và thậm chí còn được John Dickinson, lãnh đạo phe chống độc lập tại Quốc hội ủng hộ, người tin rằng nó không ảnh hưởng đến thuộc địa của mình.[42]
Lời mở đầu ngày 15 tháng 5
—John Adams, 15 tháng 5 năm 1776[43]
Theo thông lệ, Quốc hội đã chỉ định một ủy ban soạn thảo một lời mở đầu để giải thích mục đích của nghị quyết. John Adams đã viết lời mở đầu, trong đó tuyên bố rằng vì Vua George đã từ chối hòa giải và đang thuê lính đánh thuê nước ngoài sử dụng để chống lại các thuộc địa, "cần phải thực thi mọi loại quyền lực dưới vương miện nói trên".[44]] Lời mở đầu của Adams là nhằm khuyến khích sự lật đổ của chính phủ Pennsylvania và Maryland, nơi vẫn thuộc quyền quản lý độc quyền.[45] Quốc hội đã thông qua lời mở đầu vào ngày 15 tháng 5 sau nhiều ngày tranh luận, nhưng bốn trong số các thuộc địa giữa đã bỏ phiếu chống lại nó, và phái đoàn Maryland đã đi biểu tình.[46] Adams coi lời mở đầu ngày 15 tháng 5 của mình là một tuyên bố độc lập của Mỹ, mặc dù một tuyên bố chính thức vẫn sẽ phải được thực hiện.[47]
Nghị quyết của Lee
Cùng ngày mà Quốc hội đã thông qua lời mở đầu cực đoan của Adams, Công ước Virginia đã tạo tiền đề cho một tuyên bố độc lập chính thức của Quốc hội. Vào ngày 15 tháng 5, Công ước đã chỉ thị cho phái đoàn quốc hội của Virginia "đề xuất với cơ quan đáng kính đó tuyên bố các Bang tự do và độc lập của Hoa Kỳ, được miễn trừ khỏi mọi sự trung thành hoặc phụ thuộc vào Vương miện hoặc Nghị viện của Vương quốc Anh".[48] Theo các hướng dẫn đó, Richard Henry Lee của Virginia đã trình bày nghị quyết gồm ba phần trước Quốc hội vào ngày 7 tháng 6[49] Đề xuất đã được John Adams tán thành, kêu gọi Quốc hội tuyên bố độc lập, hình thành các liên minh nước ngoài và chuẩn bị một kế hoạch của liên minh thuộc địa. Một phần của nghị quyết liên quan đến tuyên bố độc lập là:
Vấn đề đã được giải quyết, rằng các Thuộc địa Thống nhất này phải là các bang độc lập và tự do, rằng họ phải được miễn trừ khỏi mọi sự trung thành với Vương quốc Anh, và tất cả các kết nối chính trị giữa họ và Nhà nước Anh đều phải được, và nên được dẹp tan hoàn toàn.[50]
Nghị quyết của Lee đã gặp phải sự kháng cự trong cuộc tranh luận sau đó. Những người phản đối nghị quyết thừa nhận rằng việc hòa giải là không thể xảy ra với Vương quốc Anh, trong khi lập luận rằng tuyên bố độc lập lúc bấy giờ còn quá sớm, và đảm bảo viện trợ nước ngoài nên được ưu tiên.[51] Những người ủng hộ nghị quyết phản bác rằng các chính phủ nước ngoài sẽ không can thiệp vào một cuộc đấu tranh nội bộ của Anh, và vì vậy cần có một tuyên bố độc lập chính thức trước khi có thể xin viện trợ nước ngoài. Tất cả những gì Quốc hội cần làm đó là "tuyên bố một sự thật đã tồn tại".[52] Các đại biểu từ Pennsylvania, Delaware, New Jersey, Maryland và New York vẫn chưa được phép bỏ phiếu độc lập, tuy nhiên, một số người trong số họ đe dọa sẽ rời Quốc hội nếu nghị quyết được thông qua. Do đó, Quốc hội đã bỏ phiếu vào ngày 10 tháng 6 để hoãn thảo luận thêm về nghị quyết của Lee trong ba tuần.[53] Cho đến lúc đó, Quốc hội đã quyết định rằng một ủy ban nên chuẩn bị một tài liệu công bố và giải thích sự độc lập trong trường hợp nghị quyết của Lee được phê chuẩn khi nó được đưa ra một lần nữa vào tháng Bảy.
Chú thích cuối cùng
Hỗ trợ cho một tuyên ngôn độc lập của Quốc hội đã được củng cố trong những tuần cuối cùng của tháng 6 năm 1776. Vào ngày 14 tháng 6, Hội đồng Connecticut đã chỉ thị cho các đại biểu của mình đề xuất độc lập và ngày hôm sau, các cơ quan lập pháp của New Hampshire và Delaware đã ủy quyền cho các đại biểu của họ tuyên bố độc lập.[55] Tại Pennsylvania, các cuộc đấu tranh chính trị đã kết thúc bằng việc giải tán hội đồng thuộc địa và một Hội nghị ủy ban mới dưới thời Thomas McKean ủy quyền cho các đại biểu của Pennsylvania tuyên bố độc lập vào ngày 18 tháng 6.[56] Đại hội tỉnh New Jersey đã điều hành tỉnh này từ tháng 1 năm 1776; họ đã quyết tâm vào ngày 15 tháng 6 rằng Thống đốc Hoàng gia William Franklin là "kẻ thù đối với tự do của đất nước này" và đã bắt giữ ông.[57] Vào ngày 21 tháng 6, họ đã chọn các đại biểu mới vào Quốc hội và trao quyền cho họ tham gia tuyên bố độc lập.[58]
Chỉ Maryland và New York vẫn chưa cho phép độc lập vào cuối tháng Sáu. Trước đây, các đại biểu của Maryland đã đi ra ngoài khi Quốc hội Lục địa thông qua lời mở đầu ngày 15 tháng 5 của Adams, và đã gửi đến hội nghị Annapolis để được hướng dẫn.[59] Vào ngày 20 tháng 5, hội nghị Annapolis đã từ chối lời mở đầu của Adams, hướng dẫn các đại biểu của mình tiếp tục chống lại độc lập. Nhưng Samuel Chase đã đến Maryland và nhờ các nghị quyết địa phương ủng hộ độc lập, đã có thể khiến hội nghị Annapolis thay đổi quyết định vào ngày 28 tháng 6.[60] Chỉ có các đại biểu New York không thể nhận được hướng dẫn sửa đổi. Khi Quốc hội đang xem xét nghị quyết độc lập vào ngày 8 tháng 6, Đại hội tỉnh New York đã nói với các đại biểu chờ đợi.[61] Nhưng vào ngày 30 tháng 6, Đại hội tỉnh đã sơ tán New York khi các lực lượng Anh tiếp cận, và sẽ không triệu tập lại cho đến ngày 10 tháng 7. Điều này có nghĩa là các đại biểu của New York sẽ không được phép tuyên bố độc lập cho đến khi Đại hội ra quyết định.[62]
Dự thảo và thông qua
Sự vận động chính trị đã tạo tiền đề cho một tuyên bố độc lập chính thức trong khi một tài liệu được viết để giải thích quyết định này. Vào ngày 11 tháng 6 năm 1776, Quốc hội đã chỉ định một "Hội đồng Năm" để soạn thảo một bản tuyên bố, bao gồm John Adams của Massachusetts, Benjamin Franklin của Pennsylvania, Thomas Jefferson của Virginia, Robert R. Livingston ở New York và Roger Sherman ở Connecticut. Ủy ban không mất một phút nào, vì vậy có một số điều không chắc chắn về quá trình soạn thảo được tiến hành như thế nào; các bản sao mâu thuẫn đã được viết và nhiều năm sau đó bởi Jefferson và Adams, quá nhiều năm để được coi là hoàn toàn đáng tin cậy mặc dù bản sao của họ cũng thường được trích dẫn.[63] Điều chắc chắn là ủy ban đã thảo luận về đề cương chung mà bản tuyên ngôn nên tuân theo và quyết định rằng Jefferson sẽ viết bản thảo đầu tiên.[64] Ủy ban nói chung, và Jefferson nói riêng, nghĩ rằng Adams nên viết tài liệu, nhưng Adams đã thuyết phục họ chọn Jefferson và hứa sẽ đóng góp ý kiến cá nhân của mình.[2] Xem xét lịch trình bận rộn của Quốc hội, có lẽ Jefferson đã giới hạn thời gian viết trong 17 ngày tới và có khả năng ông đã viết một bản thảo nhanh chóng.[65] Sau đó, ông đã tham khảo ý kiến của những người khác và thực hiện một số thay đổi, và sau đó tạo ra một bản sao khác kết hợp những thay đổi này. Ủy ban đã trình bản sao này cho Quốc hội vào ngày 28 tháng 6 năm 1776. Tiêu đề của bản tuyên ngôn là "Tuyên ngôn của các Đại diện Hoa Kỳ, trong Đại hội đồng được tập hợp."[66]
Quốc hội đã ra chỉ thị rằng để dự thảo "trên bàn"[67] và sau đó chỉnh sửa một cách có phương pháp bản thảo chính của Jefferson trong hai ngày tiếp theo, rút ngắn nó xuống một phần tư, loại bỏ từ ngữ không cần thiết và cải thiện cấu trúc câu.[68] Họ đã xóa bỏ khẳng định của Jefferson rằng Vương quốc Anh đã ràng buộc chế độ nô lệ vào các thuộc địa để bản Tuyên ngôn trở nên ôn hòa và xoa dịu những người ở Vương quốc Anh ủng hộ Cách mạng. Jefferson đã viết rằng Quốc hội đã "đọc sai" phiên bản dự thảo của mình, nhưng bản Tuyên ngôn cuối cùng được tạo ra là "một văn kiện hùng vĩ đã truyền cảm hứng cho cả người đương thời và hậu thế", theo lời của nhà viết tiểu sử John Ferling.[68]
Quốc hội đã công bố bản dự thảo tuyên ngôn vào thứ Hai, ngày 1 tháng 7 và chuyển nó sang một ủy ban toàn diện, với chủ tịch Benjamin Harrison của Virginia, và họ đã tiếp tục cuộc tranh luận về nghị quyết độc lập của Lee.[69] John Dickinson đã thực hiện một nỗ lực cuối cùng để trì hoãn quyết định, cho rằng Quốc hội không nên tuyên bố độc lập mà không đảm bảo liên minh nước ngoài và hoàn thiện Các điều khoản Hợp bang.[70] John Adams đã có một bài phát biểu khi trả lời Dickinson, khôi phục lại vụ kiện để tuyên bố ngay lập tức.
Một cuộc bỏ phiếu đã được thực hiện sau một ngày dài các bài phát biểu, mỗi thuộc địa bỏ một phiếu bầu như mọi khi. Phái đoàn mỗi thuộc địa được đánh số từ hai đến bảy thành viên và mỗi phái đoàn đã bỏ phiếu để xác định phiếu bầu của thuộc địa. Pennsylvania và Nam Carolina đã bỏ phiếu chống lại tuyên ngôn độc lập. Phái đoàn New York đã bỏ phiếu trắng vì không được phép bỏ phiếu độc lập. Delaware không bỏ phiếu vì phái đoàn đã bị chia rẽ giữa Thomas McKean, người đã bỏ phiếu đồng ý và George Read, người đã bỏ phiếu chống. Chín phái đoàn còn lại đã bỏ phiếu ủng hộ độc lập, điều đó có nghĩa là nghị quyết đã được ủy ban toàn diện phê chuẩn. Bước tiếp theo là nghị quyết được bầu bởi chính Quốc hội. Edward Rutledge của Nam Carolina đã phản đối nghị quyết của Lee nhưng mong muốn sự nhất trí, và anh ta cảm động khi biết rằng cuộc bỏ phiếu sẽ bị hoãn lại cho đến ngày hôm sau.[71]
Vào ngày 2 tháng 7, Nam Carolina đã đổi ý và bỏ phiếu độc lập. Trong phái đoàn Pennsylvania, Dickinson và Robert Morris đã bỏ phiếu trắng, cho phép phái đoàn bỏ phiếu ba thắng hai ủng hộ độc lập. Sự cân bằng trong phái đoàn Delaware đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện kịp thời của Caesar Rodney, người đã bỏ phiếu ủng hộ độc lập. Phái đoàn New York đã bỏ phiếu trắng một lần nữa vì họ vẫn không được phép bỏ phiếu độc lập, mặc dù họ được phép làm như vậy một tuần sau đó bởi Đại hội tỉnh New York.[72] Nghị quyết độc lập đã được thông qua với mười hai phiếu thuận và một phiếu trắng, và các thuộc địa chính thức cắt đứt quan hệ chính trị với Vương quốc Anh.[73] John Adams đã viết cho vợ vào ngày hôm sau và dự đoán rằng ngày 2 tháng 7 sẽ trở thành một ngày lễ lớn của nước Mỹ[74] Ông nghĩ rằng cuộc bỏ phiếu độc lập sẽ được kỷ niệm; ông đã không biết rằng người Mỹ thay vào đó sẽ kỷ niệm Ngày quốc khánh vào ngày mà thông báo về hành động đó được hoàn tất.[75]
Tôi có thể tin rằng [Ngày quốc khánh] sẽ được tổ chức, bởi các Thế hệ kế cận, như là Lễ hội kỷ niệm lớn. Nó nên được tưởng niệm, như Ngày Giải phóng bằng Hành động thành tâm đầy tôn nghiêm để gửi đến Thiên Chúa toàn năng. Nó nên được tổ chức long trọng với nghi thức trang trọng và diễu binh, với các chương trình, trò chơi, hoạt động thể thao, bắn súng, rung chuông, bắn pháo bông và thắp đèn màu từ đầu này đến đầu kia của lục địa từ thời khắc này cho đến mãi về sau.[76]
Quốc hội tiếp theo chuyển sự chú ý đến dự thảo tuyên bố của ủy ban. Họ đã thực hiện một vài thay đổi về từ ngữ trong vài ngày tranh luận và xóa gần một phần tư văn bản. Từ ngữ của Tuyên ngôn Độc lập đã được phê duyệt vào ngày 4 tháng 7 năm 1776 và được gửi đến nhà in để xuất bản.
Có một sự thay đổi rõ rệt trong cách diễn đạt từ bản in đại trà ban đầu này của Tuyên ngôn và bản sao chính thức cuối cùng. Từ "nhất trí" được chèn vào do kết quả của nghị quyết của Quốc hội được thông qua vào ngày 19 tháng 7 năm 1776:
Đã được giải quyết, Tuyên ngôn đó đã được thông qua vào ngày 4, bằng chữ khá to với giấy da, với tiêu đề và bản tuyên bố "Tuyên ngôn nhất trí của mười ba Hoa Kỳ," và tương tự, với bản chữ to, được ký bởi mọi thành viên Quốc hội[78]
Nhà sử học George Billias nói:
Độc lập lên tới một tình trạng phụ thuộc lẫn nhau mới: Hoa Kỳ hiện là một quốc gia có chủ quyền được hưởng các đặc quyền và trách nhiệm đi kèm với tình trạng đó. Do đó, Mỹ trở thành một thành viên của cộng đồng quốc tế, có nghĩa là trở thành nhà sản xuất các hiệp ước và liên minh, một đồng minh quân sự trong ngoại giao và là đối tác trong ngoại thương trên cơ sở bình đẳng hơn.[79]
Văn bản chú thích của tuyên ngôn bằng chữ to
Tuyên bố không được chia thành các phần chính thức; nhưng nó thường được thảo luận bao gồm năm phần: giới thiệu, mở đầu, cáo trạng của Vua George III, tố cáo của người Anh và kết luận.[80]
Dẫn nhập Khẳng định như một vấn đề của Luật tự nhiên khả năng của một dân tộc để giành độc lập chính trị; thừa nhận rằng các căn cứ cho sự độc lập như vậy phải hợp lý, và do đó có thể giải thích được, và nên được giải thích. |
Quốc hội, ngày 4 tháng 7 năm 1776. Tuyên bố nhất trí của mười ba bang thống nhất ở châu Mỹ,
"Trong tiến trình lịch sử nhân loại, khi một dân tộc thấy cần rũ bỏ những mối liên hệ chính trị ràng buộc họ với một dân tộc khác và cần giành lấy một địa vị riêng biệt, bình đẳng trong hàng cường quốc trên trái đất này - địa vị mà các quy luật của thiên nhiên và của đấng cai quản muôn loài cho phép họ được hưởng – thì vì nghiêm túc tôn trọng phán xét của nhân loại, họ không thể không tuyên bố những căn nguyên khiến họ phải ly khai." |
Lời nói đầu Phác thảo một triết lý chung của chính phủ nhằm biện minh cho cách mạng khi chính phủ làm tổn hại đến quyền tự nhiên.[81] |
Chúng tôi khẳng định những chân lý này là hiển nhiên, mọi người sinh ra đều bình đẳng, họ được Tạo hoá ban cho một số quyền tất yếu bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. "Để đảm bảo cho những quyền này, chính phủ đã được lập ra từ trong nhân dân và có được quyền lực chính đáng là do có sự ưng thuận của nhân dân. Bất cứ khi nào một hình thức chính quyền nào đó trở nên có hại cho việc thực hiện những mục tiêu này thì đương nhiên nhân dân có quyền thay đổi hoặc loại bỏ nó, và lập chính quyền mới, đặt nền tảng trên những nguyên tắc đó và sắp xếp quyền lực cho nó dưới một hình thức nào đó, sao cho có thật nhiều khả năng làm cho nhân dân được an toàn và hạnh phúc. Thật ra, nếu đúng là thận trọng thì đừng vì những lý do đơn giản và nhất thời mà thay đổi những chính phủ đã hình thành từ lâu; và do vậy, kinh nghiệm từ bao đời nay đều cho thấy rằng con người thà chịu đựng khi cái xấu còn ở mức chịu đựng được, còn hơn là tự hoàn thiện bằng cách loại bỏ những hình thức mà mình đã quen thuộc. Nhưng khi hàng loạt hành vi lạm dụng và tước đoạt, khăng khăng đeo đuổi một mục tiêu, đã làm lộ rõ ý đồ khuất phục họ dưới ách chuyên chế tuyệt đối thì họ có quyền, có bổn phận lật đổ một chính quyền như thế và cử những người khác ra giữ yên ổn cho họ trong tương lai." |
Bản cáo trạng Một danh sách cụ thể ghi lại "những tổn thương và sự chiếm đoạt lặp đi lặp lại" của nhà vua về quyền và tự do của người Mỹ.[81] |
"Các thuộc địa này từng phải cắn răng chịu đựng như thế; cho nên bây giờ hoàn cảnh buộc họ cũng phải thay đổi những hệ thống chính quyền cũ như thế. Lịch sử của vua nước Anh hiện nay là lịch sử của những đau thương và tước đoạt triền miên, tất cả đều nhằm mục đích trực tiếp là thiết lập ách chuyên chế bạo ngược ở những bang này. Để chứng minh điều này, hãy để sự thật cho một thế giới trung thực phán xét." "Ông ta từ chối phê chuẩn một số đạo luật, dù đó là những đạo luật tốt đẹp nhất và cần thiết nhất đối với lợi ích của quần chúng." "Ông ta cấm giới thống đốc thông qua những đạo luật mang tính cấp bách và bức xúc, trừ phi ngưng thực thi những đạo luật này để chờ ông ta phê chuẩn và trong khi đình chỉ như vậy, ông ta lại bỏ mặc luôn, chẳng bận tâm gì về chúng nữa." "Ông ta không chịu thông qua các đạo luật về cư trú ở những vùng đông dân cư, trừ phi đám dân này từ bỏ quyền có người đại diện cho họ trong cơ quan lập pháp, một loại quyền vô giá đối với họ nhưng lại rất đáng sợ đối với bọn bạo chúa." "Ông ta đã triệu tập các cơ quan lập pháp ở những địa điểm bất thường, bất tiện, cách xa kho lưu trữ hồ sơ công vụ, cốt là làm cho họ vì mệt mỏi mà đành tuân theo các chủ trương của ông ta." "Ông ta đã nhiều lần giải tán các hạ nghị viện, vì họ kịch liệt chống đối việc ông ta xâm phạm các quyền của nhân dân. "Rồi sau những lần giải tán như thế, phải lâu lắm ông ta mới chịu cho bầu lại những cơ quan này, vậy là quyền lập pháp, một loại quyền không gì xóa bỏ được, lại về tay dân chúng để họ tự hành sử. Cùng lúc đó, nhà nước vẫn phải đối mặt với đủ thứ nguy cơ về ngoại xâm và nội loạn." "Ông ta ra sức ngăn cản việc tăng dân số ở các bang này. Vì mục đích đó, ông ta cản trở việc thực hiện luật nhập quốc tịch cho người nước ngoài, từ chối thông qua các đạo luật khuyến khích nhập cư và khắt khe hơn nữa đối với các trường hợp tậu thêm đất." "Ông ta đã cản trở việc thực thi công lý bằng cách từ chối phê chuẩn những đạo luật thiết lập các cơ quan tư pháp." "Ông ta đã buộc các quan tòa phải lệ thuộc vào ý muốn của ông ta, thông qua những quy định về nhiệm kỳ cũng như lương bổng trả cho họ." "Ông ta lập ra rất nhiều cơ quan mới và bổ nhiệm vào đó vô số quan lại sách nhiễu dân chúng và vơ vét tài sản của họ." "Trong thời bình, ông ta vẫn duy trì những đạo quân thường trực trên đất nước chúng ta dù cơ quan lập pháp của chúng ta không hề đồng ý." "Ông ta đã tác động sao cho quân đội độc lập và vượt lên trên chính quyền dân sự." "Ông ta đã cùng với nhiều kẻ khác ép chúng ta phải cam chịu một nền tư pháp không liên quan gì với hiến pháp của chúng ta mà cũng chẳng được luật pháp của chúng ta công nhận. Rồi ông ta phê chuẩn những đạo luật giả dối sau đây: "Cho phép những đạo quân hùng hậu trú đóng trên đất nước chúng ta." "Qua những phiên tòa giả hiệu, che chở cho chúng khỏi bị trừng phạt về tội sát hại dân cư ở các bang này." "Cắt đứt quan hệ thương mại giữa chúng ta với cả thế giới." "Bắt chúng ta nộp những khoản thuế mà chúng ta không đồng ý." "Nhiều lần không cho chúng ta hưởng quyền được đưa ra toà xét xử." "Đưa chúng ta ra hải ngoại để xét xử về những tội trạng không có thật." " Xóa bỏ thể chế tự do của luật pháp nước Anh ở một vùng lân cận và dựng một chính quyền độc đoán ngay tại đó; rồi mở rộng ranh giới vùng đó để lập tức biến nó thành kiểu mẫu và công cụ thích hợp nhằm đặt đúng cái ách chuyên chế ấy vào các thuộc địa này." "Tước đoạt hiến chương của chúng ta, huỷ bỏ những đạo luật quý giá nhất của chúng ta và thay đổi thể chế chính quyền của chúng ta đến tận gốc rễ." "Không cho các cơ quan lập pháp của chúng ta hoạt động nữa, rồi tự tuyên bố là họ có quyền làm luật cho chúng ta trong mọi trường hợp." "Ông ta chối bỏ chính quyền ở đây và tuyên bố rằng chúng ta không còn được ông ta che chở nữa, rồi gây chiến với chúng ta." "Ông ta đã vơ vét biển cả, tàn phá miền duyên hải, thiêu huỷ vùng đô thị, huỷ hoại sinh mạng của nhân dân chúng ta." "Bây giờ ông ta còn đưa những đạo quân hùng hậu toàn là lính đánh thuê nước ngoài sang làm nốt cái công việc giết tróc, tàn phá và bạo ngược, vốn đã được khai mào bằng những cảnh tàn ác và xảo trá mà ngay cả trong thời đại dã man nhất cũng khó mà sánh được, đúng là không hề xứng đáng với cương vị người đứng đầu một quốc gia văn minh." "Ông ta đã ép những đồng bào của chúng ta bị bắt ngoài biển khơi phải cầm súng chống lại đất nước mình, trở thành những tên đao phủ chuyên hành hình bạn bè và anh em của chính mình, hoặc phải chết dưới tay bạn bè và anh em của chính mình." "Ông ta đã kích động bạo loạn ngay trong nội bộ chúng ta và cố đưa vào vùng dân cư ở miền biên cương nước ta những kẻ man rợ tàn bạo theo kiểu thổ dân da đỏ, những kẻ mà quy tắc chiến tranh khét tiếng của chúng là giết sạch, không phân biệt già hay trẻ, nam hay nữ, sang hay hèn." "Trong các giai đoạn bị áp bức như vậy, chúng ta đều có yêu cầu bồi thường với lời lẽ hết sức khiêm nhường, nhưng đáp lại những kiến nghị dồn dập này luôn là những hành vi xâm phạm triền miên. Một ông hoàng mà nhất cứ nhất động đều có thể gọi là tính cách của một tên bạo chúa thì làm sao xứng đáng thống lĩnh một dân tộc tự do." |
Tố cáo Phần này về cơ bản kết thúc trường hợp cho độc lập. Các điều kiện mà cách mạng đã được chỉ ra một hợp lý.[81] |
"Không phải chúng ta không lưu ý đến các bạn Anh. Đã nhiều lần chúng ta cảnh báo họ về mưu toan của cơ quan lập pháp của họ trong việc bành trướng quyền tài phán quá đáng sang đất nước chúng ta. Chúng ta đã nhắc nhở họ về hoàn cảnh nhập cư và cư trú của chúng ta tại nơi này. Chúng ta đã kêu gọi ý thức công bằng và lòng hào hiệp ở họ, chúng ta đã yêu cầu họ vì mối liên hệ ruột thịt giữa đôi bên mà từ bỏ những hành vi chiếm đoạt, vì chắc chắn những hành vi này sẽ gây trở ngại cho sự giao thiệp và trao đổi thư từ giữa hai phía với nhau. Họ cũng không thèm lắng nghe tiếng nói của công lý, tiếng nói của tình máu mủ. Vì vậy, chúng ta đành chấp nhận tuyên bố cắt đứt quan hệ với họ và đối xử với họ giống như với tất cả những người khác: Thời bình là bạn, thời chiến là thù." |
Phần kết luận Những người ký tên khẳng định rằng có những điều kiện theo đó người dân phải thay đổi chính phủ của mình, rằng người Anh đã tạo ra những điều kiện như vậy và, khi cần thiết, các thuộc địa phải từ bỏ quan hệ chính trị với Vương quốc Anh và trở thành các quốc gia độc lập. Kết luận thực chất là Nghị quyết Lee đã được thông qua vào ngày 2 tháng 7. |
"Vì vậy, thông qua Quốc hội này, chúng tôi, những người đại diện cho Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ, đang tề tựu nơi đây để thỉnh nguyện Đấng phán xét tối cao chứng giám cho ý định đúng đắn của chúng tôi, đồng thời nhân danh những người lương thiện ở các thuộc địa này và do sự uỷ quyền của họ, chúng tôi long trọng công khai tuyên bố rằng các thuộc địa liên minh với nhau này là những quốc gia độc lập & tự do và họ có quyền được như vậy, rằng họ hoàn toàn không còn phải trung thành với vua Anh nữa, rằng những liên hệ chính trị giữa họ với nước Anh cần phải bị xóa hẳn, rằng với tư cách là quốc gia độc lập & tự do, họ hoàn toàn có quyền khai chiến, ký hoà ước, lập liên minh, lập quan hệ thương mại, làm tất cả những gì và những việc gì mà các quốc gia độc lập có quyền làm. Với niềm tin vững chắc vào sự phù trợ của Chúa, chúng ta nguyện cùng hiến dâng tính mạng, tài sản và danh dự thiêng liêng của mình để bảo đảm cho bản tuyên ngôn này." |
Chữ ký Chữ ký đầu tiên và nổi tiếng nhất trên bản sao chữ to là của John Hancock, Chủ tịch Quốc hội Lục địa. Hai tổng thống tương lai (Thomas Jefferson và John Adams) và một người cha và ông cố của hai tổng thống khác (Benjamin Harrison V) là một trong số những người ký kết. Edward Rutledge (26 tuổi) là người ký tên trẻ nhất và Benjamin Franklin (70 tuổi) là người ký tên cao tuổi nhất. Năm mươi sáu người ký Tuyên bố đại diện cho các quốc gia mới như sau (từ Bắc tới Nam):[82] |
|
Ảnh hưởng và tình trạng pháp lý
Các nhà sử học thường tìm cách xác định các nguồn có ảnh hưởng nhiều nhất đến các từ ngữ và triết lý chính trị của Tuyên ngôn Độc lập. Bằng sự thừa nhận của chính Jefferson, Tuyên bố không có ý tưởng nào độc đáo, mà thay vào đó là một tuyên bố đầy tình cảm được chia sẻ rộng rãi bởi những người ủng hộ Cách mạng Mỹ. Như ông đã giải thích vào năm 1825:
Không nhằm mục đích làm độc đáo về nguyên tắc hay tình cảm, cũng không được sao chép từ bất kỳ văn bản cụ thể nào trước đó, nó được dự định là một biểu hiện của tâm hồn người Mỹ, và để cung cấp cho biểu hiện đó giai điệu và tinh thần thích hợp được kêu gọi trong dịp này.[83]
Các nguồn trực tiếp nhất của Jefferson là hai tài liệu được viết vào tháng 6 năm 1776: bản thảo của ông về phần mở đầu của Hiến pháp Virginia và bản dự thảo Tuyên ngôn Nhân quyền Virginia của George Mason. Ý tưởng và cụm từ từ cả hai tài liệu này xuất hiện trong Tuyên ngôn độc lập.[84] Đến lượt họ, họ chịu ảnh hưởng trực tiếp từ Tuyên ngôn Nhân quyền năm 1689 của Anh, chính thức chấm dứt triều đại của Vua James II.[85] Trong cuộc Cách mạng Hoa Kỳ, Jefferson và những người Mỹ khác đã xem Tuyên ngôn Nhân quyền của Anh như là một mô hình về cách chấm dứt triều đại của một vị vua bất công.[86] Tuyên ngôn Arbroath của Scotland (1320) và Đạo luật Chối bỏ Hà Lan (1581) cũng đã được đưa ra làm mô hình cho Tuyên bố của Jefferson, nhưng những mô hình này hiện được một số học giả chấp nhận.[87]
Jefferson đã viết rằng một số tác giả đã gây ảnh hưởng chung đến các từ của Tuyên bố.[88] Nhà lý luận chính trị người Anh John Locke thường được coi là một trong những người có ảnh hưởng chính, một người đàn ông mà Jefferson gọi là một trong "ba người đàn ông vĩ đại nhất từng sống".[80] Năm 1922, nhà sử học Carl L. Becker đã viết, "Hầu hết người Mỹ đã tiếp thu các tác phẩm của Locke như một loại phúc âm chính trị, và Tuyên ngôn, dưới hình thức, theo cách nói của nó, theo các câu nhất định trong Hai luận thuyết về chính phủ của Locke."[89] Tuy nhiên, mức độ ảnh hưởng của Locke đối với Cách mạng Mỹ đã bị một số học giả sau đó nghi ngờ. Nhà sử học Ray Forrest Harvey đã lập luận vào năm 1937 về ảnh hưởng chi phối của luật sư Thụy Sĩ Jean Jacques Burlamaqui, tuyên bố rằng Jefferson và Locke là "hai cực đối lập" trong triết lý chính trị của họ, bằng chứng là việc sử dụng của ông Peter trong Tuyên ngôn Độc lập của cụm từ "theo đuổi hạnh phúc "thay vì" tài sản ".[90] Các học giả khác nhấn mạnh ảnh hưởng của chủ nghĩa cộng hòa hơn là chủ nghĩa tự do cổ điển của Locke.[91] Nhà sử học Garry Wills lập luận rằng Jefferson bị ảnh hưởng bởi Khai sáng Scotland, đặc biệt là Francis Hutcheson, chứ không phải Locke,[92] một cách giải thích đã bị chỉ trích mạnh mẽ.[93]
Nhà sử học pháp lý John Phillip Reid đã viết rằng sự nhấn mạnh vào triết lý chính trị của Tuyên ngôn đã bị đặt sai chỗ. Tuyên ngon không phải là một vấn đề triết học về quyền tự nhiên, Reid lập luận, thay vào đó là một tài liệu pháp lý, một bản cáo trạng chống lại vua George vì vi phạm quyền lập hiến của thực dân.[94] Như vậy, nó tuân theo quy trình của Tuyên bố Magdeburg năm 1550, đã hợp pháp hóa cuộc kháng chiến chống lại Hoàng đế La Mã thần thánh Charles V trong một công thức pháp lý gồm nhiều bước được gọi là học thuyết của thẩm phán Ít hơn.[95] Nhà sử học David Armitage đã lập luận rằng Tuyên ngôn bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi Luật Quốc gia của de Vattel, chuyên luận luật quốc tế thống trị thời kỳ này, và một cuốn sách mà Benjamin Franklin nói là "liên tục nằm trong tay các thành viên của Quốc hội chúng ta".[96] Armitage viết, "Vattel làm cho nền độc lập trở thành nền tảng cho định nghĩa của ông về chế độ nhà nước"; do đó, mục đích chính của Tuyên bố là "thể hiện chủ quyền pháp lý quốc tế của Hoa Kỳ". Nếu Hoa Kỳ có bất kỳ hy vọng nào được các cường quốc châu Âu công nhận, thì các nhà cách mạng Mỹ trước tiên phải nói rõ rằng họ không còn phụ thuộc vào Vương quốc Anh.[97] Tuyên ngôn Độc lập không có lực lượng pháp luật trong nước, tuy nhiên nó có thể giúp cung cấp sự rõ ràng về lịch sử và pháp lý về Hiến pháp và các luật khác.[98][99][100][101]
Ký kết
Tuyên ngôn đã được chính thức hóa khi Quốc hội bỏ phiếu cho nó vào ngày 4 tháng 7; chữ ký của các đại biểu là không cần thiết để làm cho nó chính thức. Bản sao viết tay của Tuyên ngôn Độc lập được Quốc hội ký ngày 4 tháng 7 năm 1776. Chữ ký của năm mươi sáu đại biểu được đóng dấu; tuy nhiên, ngày chính xác khi mỗi người ký tên từ lâu đã là chủ đề tranh luận. Jefferson, Franklin và Adams đều viết rằng Tuyên ngôn đã được Quốc hội ký ngày 4 tháng 7.[102] Nhưng vào năm 1796, người ký Thomas McKean đã tranh luận rằng Tuyên ngôn đã được ký vào ngày 4 tháng 7, chỉ ra rằng một số người ký đã không có mặt, bao gồm một số người thậm chí không được bầu vào Quốc hội cho đến sau ngày đó.[103]
Tuyên bố được chuyển trên giấy, được Quốc hội Lục địa thông qua và được ký bởi John Hancock, Chủ tịch Quốc hội, vào ngày 4 tháng 7 năm 1776, theo hồ sơ các sự kiện năm 1911 của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ dưới thời Bộ trưởng Philander C. Knox.[104] Vào ngày 2 tháng 8 năm 1776, một bản sao giấy tờ của Tuyên ngôn đã được ký bởi 56 người.[104] Nhiều người trong số những người ký tên này đã không có mặt khi Tuyên bố ban đầu được thông qua vào ngày 4 tháng 7[104] Người ký Matthew Thornton từ New Hampshire đã ngồi trong Đại hội lục địa vào tháng 11; ông đã yêu cầu và nhận được đặc quyền thêm chữ ký của mình tại thời điểm đó và ký vào ngày 4 tháng 11 năm 1776.[104]
Các nhà sử học thường chấp nhận phiên bản sự kiện của McKean, cho rằng phiên bản Tuyên ngôn nổi tiếng đã được tạo ra sau ngày 19 tháng 7 và không được Quốc hội ký cho đến ngày 2 tháng 8 năm 1776.[105] Năm 1986, nhà sử học pháp lý Wilfred Ritz lập luận rằng các nhà sử học đã hiểu sai các tài liệu chính và trao quá nhiều tín nhiệm cho McKean, người đã không có mặt tại Quốc hội vào ngày 4 tháng 7.[106] Theo Ritz, khoảng ba mươi bốn đại biểu đã ký Tuyên bố vào ngày 4 tháng 7 và những người khác đã ký vào hoặc sau ngày 2 tháng 8[107] Các nhà sử học phủ nhận buổi ký kết ngày 4 tháng 7 và xác nhận là hầu hết các đại biểu đã ký vào ngày 2 tháng 8, và những người ký cuối cùng không có mặt đã thêm tên của họ sau đó.[108]
Hai tổng thống tương lai của Hoa Kỳ nằm trong số những người ký kết: Thomas Jefferson và John Adams. Chữ ký nổi tiếng nhất trên bản sao chữ to là của John Hancock, người có lẽ đã ký đầu tiên với tư cách là Chủ tịch Quốc hội.[109] Chữ ký lớn, lòe loẹt của Hancock đã trở thành biểu tượng và thuật ngữ John Hancock nổi lên ở Hoa Kỳ như một từ đồng nghĩa không chính thức cho "chữ ký".[110] Một tài khoản thường được lưu hành nhưng tận thế tuyên bố rằng, sau khi Hancock ký, đại biểu đến từ Massachusetts đã bình luận: "Người Anh có thể đọc tên đó mà không cần đeo kính." Một báo cáo đáng ngờ khác nói rằng Hancock tự hào tuyên bố: "Đấy! Tôi đoán Vua George sẽ có thể đọc được nó!"[111]
Nhiều truyền thuyết khác nhau xuất hiện nhiều năm sau đó về việc ký Tuyên ngôn, khi tài liệu này đã trở thành một biểu tượng quốc gia quan trọng. Trong một câu chuyện nổi tiếng, John Hancock được cho là đã nói rằng Quốc hội, đã ký Tuyên ngôn, giờ đây "tất cả phải đoàn kết với nhau" và Benjamin Franklin trả lời: "Vâng, chúng tôi thực sự phải đoàn kết với nhau, hoặc chắc chắn nhất là tất cả chúng tôi sẽ độc lập cùng nhau." Các trích dẫn đã không xuất hiện trong bản in cho đến hơn năm mươi năm sau cái chết của Franklin.[112]
Giá để bút mực Syng được sử dụng trong buổi ký kết cũng được sử dụng trong buổi ký kết Hiến pháp Hoa Kỳ năm 1787.
Công bố và phản ứng
Sau khi Quốc hội phê chuẩn văn từ cuối cùng của Tuyên ngôn vào ngày 4 tháng 7, một bản sao viết tay đã được gửi một vài khối tới cửa hàng in của John Dunlap. Qua đêm, Dunlap đã in khoảng 200 bản phát hành để phân phối. Không lâu sau, nó đã được đọc cho khán giả và được in lại trên các tờ báo trên khắp 13 tiểu bang. Các bài đọc công khai chính thức đầu tiên của tài liệu diễn ra vào ngày 8 tháng 7, tại Philadelphia (bởi John Nixon trong sảnh của Hội trường Độc lập), Trenton, New Jersey, và Easton, Pennsylvania; tờ báo đầu tiên xuất bản nó là Pennsylvania Evening Post ngày 6 tháng 7.[113] Bản dịch tiếng Đức của Tuyên ngôn đã được xuất bản tại Philadelphia vào ngày 9 tháng 7.[114]
Chủ tịch Quốc hội John Hancock đã gửi một bản tới Tướng George Washington, để ông đọc tuyên ngôn "với tư cách là Người đứng đầu Quân đội theo cách ông sẽ nghĩ là đúng đắn nhất".[115] Washington đã đọc Tuyên bố gửi cho quân đội của mình tại thành phố New York vào ngày 9 tháng 7, với hàng ngàn lính Anh trên các tàu trong bến cảng. Washington và Quốc hội hy vọng rằng Tuyên ngôn sẽ truyền cảm hứng cho các binh sĩ và khuyến khích những người khác gia nhập quân đội.[113] Sau khi nghe Tuyên bố, đám đông ở nhiều thành phố xé xuống và phá hủy các biển hiệu hoặc biểu tượng của chính quyền hoàng gia. Một bức tượng cưỡi ngựa của vua George ở thành phố New York đã bị kéo xuống và đầu được sử dụng để tạo ra những quả bóng súng hỏa mai.[116]
Các quan chức Anh ở Bắc Mỹ đã gửi các bản sao của Tuyên ngôn tới Vương quốc Anh.[117] Nó được xuất bản trên các tờ báo của Anh bắt đầu vào giữa tháng 8, nó đã đến Florence và Warsaw vào giữa tháng 9, và một bản dịch tiếng Đức xuất hiện ở Thụy Sĩ vào tháng Mười. Bản sao đầu tiên của Tuyên ngôn gửi đến Pháp đã bị mất và bản sao thứ hai chỉ đến vào tháng 11 năm 1776.[118] Nó đến được nước Mỹ Bồ Đào Nha bởi sinh viên y khoa người Brazil "Vendek" José Joaquim Maia e Barbalho, người đã gặp Thomas Jefferson ở Nîmes.
Chính quyền Mỹ gốc Tây Ban Nha đã cấm lưu hành Tuyên ngôn, nhưng nó đã được truyền tải và dịch rộng rãi: bởi một người Venezuela, ông Manuel García de Sena, người Colombia Miguel de Pombo, bởi Vicente Rocafuerte người Ecuador, và Richard Cleveland và William Shaler người New England, người phân phối Tuyên ngôn và Hiến pháp Hoa Kỳ giữa các Creoles ở Chile và Ấn Độ ở Mexico năm 1821.[119] Bộ miền Bắc không đưa ra câu trả lời chính thức cho Tuyên ngôn, mà thay vào đó, bí mật ủy thác tờ rơi John Lind để công bố một phản hồi mang tên Phản hồi Tuyên ngôn của Quốc hội Hoa Kỳ.[120] Học thuyết Anh đã tố cáo những người ký Tuyên ngôn không áp dụng các nguyên tắc tương tự "cuộc sống, tự do và mưu cầu hạnh phúc" cho người Mỹ gốc Phi.[121] Thomas Hutchinson, cựu thống đốc hoàng gia Massachusetts, cũng phản bác.[122][123] Những cuốn sách nhỏ này đã thách thức các khía cạnh khác nhau của Tuyên ngôn. Hutchinson lập luận rằng Cách mạng Hoa Kỳ là công việc của một số kẻ âm mưu muốn giành độc lập ngay từ đầu, và cuối cùng đã đạt được nó bằng cách thúc đẩy thực dân trung thành khác nổi dậy.[124] Cuốn sách nhỏ của Lind đã có một cuộc tấn công nặc danh vào khái niệm quyền tự nhiên được viết bởi Jeremy Bentham, một lập luận mà ông đã lặp lại trong Cách mạng Pháp.[125] Cả hai cuốn sách nhỏ đều hỏi làm thế nào những người chủ nô Mỹ trong Quốc hội có thể tuyên bố rằng "tất cả đàn ông được tạo ra như nhau" mà không giải phóng nô lệ của chính họ.[126]
William Whipple, một người ký Tuyên ngôn độc lập đã chiến đấu trong chiến tranh, đã giải thoát nô lệ Prince Whipple của mình vì lý tưởng cách mạng. Trong những thập kỷ sau chiến tranh, những người chủ nô khác cũng giải phóng nô lệ của họ; từ 1790 đến 1810, tỷ lệ người da đen tự do ở Thượng Nam tăng lên 8,3% từ dưới một phần trăm dân số da đen.[127] Tất cả các bang miền Bắc đã bãi bỏ chế độ nô lệ vào năm 1804.
Lịch sử của các tài liệu
Bản sao chính thức của Tuyên ngôn Độc lập là bản in vào ngày 4 tháng 7 năm 1776, dưới sự giám sát của Jefferson. Nó đã được gửi đến các tiểu bang và Quân đội và được đăng lại rộng rãi trên các tờ báo. "Bản sao chu to" hơi khác biệt (hiển thị ở đầu bài viết này) đã được thực hiện sau đó để các thành viên ký tên. Phiên bản chu to là phiên bản được phân phối rộng rãi trong thế kỷ 21. Lưu ý rằng các dòng mở đầu khác nhau giữa hai phiên bản.[77]
Bản sao của Tuyên bố được ký bởi Quốc hội được gọi là bản sao chữ to hoặc giấy da. Nó có lẽ đã được thảo (nghĩa là viết tay cẩn thận) bởi thư ký Timothy Matlack.[128] Một bản fax được thực hiện vào năm 1823 đã trở thành nền tảng của hầu hết các bản sao hiện đại thay vì bản gốc vì bảo tồn kém bản sao chữ to trong suốt thế kỷ 19.[128] Năm 1921, quyền lưu giữ bản sao Tuyên ngôn chữ to đã được chuyển từ Bộ Ngoại giao sang Thư viện Quốc hội, cùng với Hiến pháp Hoa Kỳ. Sau cuộc tấn công của Nhật Bản vào Trân Châu Cảng năm 1941, các tài liệu đã được chuyển đến để giữ an toàn cho Kho lưu trữ vàng thỏi của Hoa Kỳ tại Fort Knox ở Kentucky, nơi chúng được lưu giữ cho đến năm 1944.[129] Năm 1952, Tuyên ngôn chữ to đã được chuyển đến Cục lưu trữ và Quản lý tài liệu quốc gia và hiện được trưng bày vĩnh viễn tại Cục Lưu trữ Quốc gia trong "Phòng lớn dành cho Hiến chương Tự do".[130]
Tài liệu được ký bởi Quốc hội và được lưu giữ trong Cục Lưu trữ Quốc gia thường được coi là Tuyên ngôn Độc lập, nhưng nhà sử học Julian P. Boyd cho rằng Tuyên ngôn, như Magna Carta, không phải là một tài liệu duy nhất. Boyd coi các bản in được Quốc hội ra lệnh là văn bản chính thức. Tuyên bố lần đầu tiên được xuất bản dưới dạng một bản phát hành được in vào đêm 4 tháng 7 bởi John Dunlap của Philadelphia. Dunlap đã in khoảng 200 bản, trong đó 26 bản được biết là còn tồn tại. Bản sao thứ 26 được phát hiện trong Cơ quan lưu trữ quốc gia ở Anh năm 2009.[131]
Năm 1777, Quốc hội ủy quyền cho Mary Katherine Goddard in một bản in mới liệt kê những người ký Tuyên ngôn, không giống như bản in của Dunlap.[128][132] Chín bản sao của Goddard được biết là vẫn còn tồn tại.[132] Một loạt các bản in được in bởi các tiểu bang cũng còn tồn tại.[132]
Một số bản sao viết tay ban đầu và bản nháp của Tuyên ngôn cũng đã được bảo tồn. Jefferson đã giữ một bản thảo dài bốn trang mà cuối đời ông gọi là "bản nháp thô gốc".[133] Người ta không biết có bao nhiêu bản nháp mà Jefferson đã viết trước đó, và bao nhiêu văn bản được đóng góp bởi các thành viên ủy ban khác. Năm 1947, Boyd đã phát hiện ra một đoạn của một bản thảo trước đó bằng chữ viết tay của Jefferson.[134] Jefferson và Adams đã gửi các bản sao của bản thảo thô cho bạn bè, với những thay đổi nhỏ.
Trong quá trình viết, Jefferson đã đưa ra bản thảo thô cho Adams và Franklin, và có lẽ cho các thành viên khác trong ủy ban soạn thảo,[133] người đã thực hiện một vài thay đổi nữa. Franklin, chẳng hạn, có thể đã chịu trách nhiệm thay đổi cụm từ gốc của Jefferson "Chúng tôi giữ những sự thật này là thiêng liêng và không thể chối cãi" thành "Chúng tôi giữ những sự thật này là hiển nhiên".[135] Jefferson đã kết hợp những thay đổi này thành một bản sao được đệ trình lên Quốc hội dưới danh nghĩa của ủy ban.[133] Bản sao được đệ trình lên Quốc hội vào ngày 28 tháng 6 đã bị mất và có lẽ đã bị hủy trong quá trình in,[136] hoặc bị hủy trong các cuộc tranh luận theo quy tắc bí mật của Quốc hội.[137]
Vào ngày 21 tháng 4 năm 2017, người ta đã phát hiện ra rằng một bản sao chữ to thứ hai đã được phát hiện trong kho lưu trữ tại Hội đồng Hạt West Sussex ở Chichester, Anh.[138] Được người tìm thấy đặt tên là "Tuyên ngôn Sussex", nó khác với bản sao ở cục Lưu trữ Quốc gia (mà những người tìm thấy gọi là "Tuyên ngôn Matlack") ở chỗ các chữ ký trên đó không được nhóm bởi các bang. Làm thế nào nó đến được ở Anh vẫn chưa được biết, nhưng những người tìm thấy tin rằng sự ngẫu nhiên của các chữ ký chỉ ra một nguồn gốc với người ký tên James Wilson, người đã lập luận mạnh mẽ rằng Tuyên ngôn không phải do Hoa Kỳ mà là của toàn dân.[139][140]
Di sản
Tuyên ngôn đã được chú ý rất ít trong những năm ngay sau Cách mạng Hoa Kỳ, đã phục vụ mục đích ban đầu của nó là tuyên bố độc lập của Hoa Kỳ.[141] Lễ kỷ niệm sớm ngày quốc khánh phần lớn đã bỏ qua Tuyên ngôn, cũng như lịch sử ban đầu của Cách mạng. Hành động tuyên bố độc lập được coi là quan trọng, trong khi văn bản tuyên bố hành động đó thu hút ít sự chú ý.[142] Tuyên ngôn hiếm khi được đề cập trong các cuộc tranh luận về Hiến pháp Hoa Kỳ và ngôn ngữ của nó không được đưa vào tài liệu đó.[143] Dự thảo Tuyên ngôn nhân quyền Virginia của George Mason có ảnh hưởng lớn hơn và ngôn ngữ của nó được lặp lại trong các hiến pháp tiểu bang và các dự luật về nhân quyền của tiểu bang thường xuyên hơn so với những lời của Jefferson.[144] "Trong những tài liệu này", Pauline Maier đã viết, "có bằng chứng nào cho thấy Tuyên ngôn Độc lập trong tâm trí con người như một tuyên bố kinh điển về các nguyên tắc chính trị của Mỹ."[145]
Ảnh hưởng ở các nước khác
Nhiều nhà lãnh đạo của Cách mạng Pháp ngưỡng mộ Tuyên ngôn Độc lập[145] nhưng cũng quan tâm đến các hiến pháp mới của nhà nước Mỹ.[146] Cảm hứng và nội dung của Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền (1789) nổi lên phần lớn từ những lý tưởng của Cách mạng Hoa Kỳ.[147] Dự thảo quan trọng của nó đã được chuẩn bị bởi Lafayette, làm việc chặt chẽ ở Paris với người bạn Thomas Jefferson. Nó cũng mượn ngôn ngữ từ Tuyên ngôn nhân quyền Virginia của George Mason.[148][149] Tuyên bố cũng ảnh hưởng đến Đế quốc Nga. Tài liệu này có tác động đặc biệt đến Khởi nghĩa tháng Chạp và các nhà tư tưởng Nga khác.
Theo nhà sử học David Armitage, Tuyên ngôn Độc lập đã chứng tỏ có ảnh hưởng quốc tế, nhưng không phải là một tuyên bố về quyền con người. Armitage lập luận rằng Tuyên bố là lần đầu tiên trong một thể loại tuyên ngôn độc lập mới tuyên bố thành lập các nhà nước mới.
Các nhà lãnh đạo Pháp khác bị ảnh hưởng trực tiếp bởi văn bản Tuyên ngôn Độc lập. Tuyên ngôn của tỉnh Flanders (1790) là bản phát hành nước ngoài đầu tiên của Tuyên ngôn;[150] khác bao gồm Tuyên ngôn độc lập của Venezuela (1811), Tuyên ngôn độc lập của Liberia (1847), Tuyên bố ly khai của Liên minh miền Nam (1860-61), và Tuyên ngôn độc lập của Việt Nam (1945).[151] Những tuyên bố này lặp lại Tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ trong việc tuyên bố độc lập của một quốc gia mới, mà không nhất thiết phải tán thành triết lý chính trị của bản gốc.[152]
Các quốc gia khác đã sử dụng Tuyên bố làm nguồn cảm hứng hoặc có các phần được sao chép trực tiếp từ nó. Chúng bao gồm tuyên ngôn Haiti ngày 1 tháng 1 năm 1804, trong Cách mạng Haiti, Các tỉnh thống nhất của New Granada năm 1811, Tuyên ngôn độc lập Argentina năm 1816, Tuyên ngôn độc lập Chile năm 1818, Costa Rica năm 1821, El Salvador năm 1821, Guatemala năm 1821, Honduras năm (1821), Mexico năm 1821, Nicaragua năm 1821, Peru năm 1821, Chiến tranh giành độc lập của Bolivia năm 1825, Uruguay năm 1825, Ecuador năm 1830, Colombia năm 1831, Paraguay năm 1842, Cộng hòa Dominica năm 1844, Tuyên ngôn Độc lập Texas vào tháng 3 năm 1836, Cộng hòa California vào tháng 11 năm 1836, Tuyên ngôn Độc lập Hungary năm 1849, Tuyên ngôn Độc lập New Zealand năm 1835 và Tuyên ngôn độc lập Tiệp Khắc từ năm 1918 được soạn thảo tại Washington DC với Gutzon Borglum trong số những người soạn thảo. Tuyên ngôn độc lập đơn phương của Rhodesia, được phê chuẩn vào tháng 11/1965, cũng dựa trên cơ sở của người Mỹ; tuy nhiên, nó bỏ qua các cụm từ "tất cả đàn ông được tạo ra bằng nhau" và "sự đồng ý của người được cai trị".[119][153][154][155] Tuyên bố ly khai của Nam Carolina từ tháng 12 năm 1860 cũng đề cập đến Tuyên ngôn Độc lập của Hoa Kỳ, mặc dù nó cũng giống như tuyên bố của người Rhodesia, không dùng các đoạn "tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng" và "là do có sự ưng thuận của nhân dân".
Phục hưng sự quan tâm
Sự quan tâm đến Tuyên ngôn đã được hồi sinh vào những năm 1790 với sự xuất hiện của các đảng chính trị đầu tiên của Hoa Kỳ.[156] Trong suốt những năm 1780, rất ít người Mỹ biết hoặc quan tâm đến người đã viết Tuyên ngôn.[157] Nhưng trong thập kỷ tiếp theo, những người Đảng Dân chủ-Cộng hòa đã tìm kiếm lợi thế chính trị so với những người Đảng Liên bang đối thủ của họ bằng cách phát huy cả tầm quan trọng của Tuyên ngôn và Jefferson với tư cách là tác giả của nó.[158] Những người liên bang đã phản ứng bằng cách nghi ngờ về quyền tác giả hoặc tính nguyên bản của Jefferson, và bằng cách nhấn mạnh rằng sự độc lập đã được toàn bộ Quốc hội tuyên bố, với việc ông chỉ là một thành viên của ủy ban soạn thảo. Những người liên bang nhấn mạnh rằng hành động tuyên bố độc lập của Quốc hội, trong đó đảng viên đảng Liên bang John Adams đã đóng một vai trò quan trọng, quan trọng hơn tài liệu công bố nó.[159] Nhưng quan điểm này đã biến mất, giống như chính Đảng Liên bang và không lâu sau đó, hành động tuyên bố độc lập đã trở thành đồng nghĩa với tài liệu này.
Một sự đánh giá ít đảng phái hơn đối với Tuyên ngôn đã xuất hiện trong những năm sau Chiến tranh năm 1812, nhờ một chủ nghĩa dân tộc Mỹ đang phát triển và một mối quan tâm mới trong lịch sử Cách mạng.[160] Năm 1817, Quốc hội đã ủy thác bức tranh về những người ký tên nổi tiếng của John Trumbull, được trưng bày trước đám đông trước khi được lắp đặt tại Tòa nhà Quốc hội.[161] Các bản in kỷ niệm sớm nhất của Tuyên ngôn cũng xuất hiện vào thời điểm này, cung cấp cho nhiều người Mỹ cái nhìn đầu tiên về tài liệu đã ký.[162] Tiểu sử tập thể của những người ký tên được xuất bản lần đầu tiên vào những năm 1820,[163] khai sinh ra thứ mà Garry Wills gọi là "giáo phái của những người ký tên".[164] Trong những năm sau đó, nhiều câu chuyện về việc viết và ký tài liệu đã được xuất bản lần đầu tiên.
Khi quan tâm đến Tuyên bố được hồi sinh, các phần quan trọng nhất vào năm 1776 không còn phù hợp: thông báo về sự độc lập của Hoa Kỳ và sự bất bình chống lại Vua George. Nhưng đoạn thứ hai đã được áp dụng rất lâu sau khi chiến tranh kết thúc, với phần nói về những sự thật hiển nhiên và quyền không thể thay đổi.[165] Hiến pháp và Tuyên ngôn nhân quyền Hoa Kỳ thiếu các tuyên bố sâu rộng về quyền và bình đẳng, và những người ủng hộ các nhóm có khiếu nại đã chuyển sang Tuyên bố để được hỗ trợ.[166] Bắt đầu từ những năm 1820, các biến thể của Tuyên bố đã được ban hành để tuyên bố các quyền của công nhân, nông dân, phụ nữ và những người khác.[167] Ví dụ, vào năm 1848, Hội nghị Thác Seneca về những người ủng hộ quyền phụ nữ tuyên bố rằng "tất cả đàn ông và phụ nữ đều được tạo ra như nhau".[168]
Bức tranh Tuyên ngôn độc lập của John Trumbull (1817-1826)
Bức tranh Tuyên ngôn Độc lập của John Trumbull đã đóng một vai trò quan trọng trong các quan niệm phổ biến về Tuyên ngôn Độc lập. Bức tranh có kích thước 12 x 18 feet (3,7 x 5,5 m) và được Quốc hội Hoa Kỳ ủy quyền vào năm 1817; nó đã được treo tại phòng mái vòm Tòa nhà Quốc hội Hoa Kỳ từ năm 1826. Đôi khi nó được mô tả là việc ký Tuyên ngôn Độc lập, nhưng nó đang diển tả cảnh Hội đồng Năm trình bày dự thảo Tuyên ngôn của họ cho Đệ Nhị Quốc hội Lục địa vào ngày 28 tháng 6 năm 1776 chứ không phải là việc ký văn bản, diễn ra sau đó.[170]
Trumbull đã vẽ các nhân vật còn sống bất cứ khi nào có thể, nhưng một số đã chết và không thể xác định được hình ảnh; do đó, bức tranh không bao gồm tất cả những người ký Tuyên ngôn. Một nhân vật đã tham gia soạn thảo nhưng không ký vào tài liệu cuối cùng; một người khác từ chối ký. Trên thực tế, tư cách thành viên của Đại hội lục địa lần thứ hai đã thay đổi theo thời gian, và các nhân vật trong bức tranh không bao giờ ở cùng một phòng cùng một lúc. Tuy nhiên, đó là một mô tả chính xác của căn phòng trong Hội trường Độc lập, trung tâm của Công viên Lịch sử Quốc gia Độc lập ở Philadelphia, Pennsylvania.
Bức tranh của Trumbull đã được miêu tả nhiều lần trên tiền tệ và tem bưu chính của Hoa Kỳ. Lần sử dụng đầu tiên của nó là mặt trái của tờ 100 đô la giấy bạc quốc gia phát hành năm 1863. Vài năm sau, bản khắc thép được sử dụng để in tiền giấy ngân hàng đã được sử dụng để sản xuất một con tem 24 cent, được phát hành như một phần của phát hành tranh ảnh năm 1869. Một bản khắc của cảnh ký đã được đặc trưng ở mặt trái của tờ tiền hai đô la Mỹ kể từ năm 1976.
Chế độ nô lệ và Tuyên ngôn
Mâu thuẫn rõ ràng giữa tuyên bố rằng "tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng" và sự tồn tại của chế độ nô lệ Mỹ đã thu hút bình luận khi Tuyên bố được công bố lần đầu tiên. Như đã đề cập ở trên, Jefferson đã thêm một đoạn trong dự thảo ban đầu của mình, người đã cáo buộc mạnh mẽ vai trò của Vương quốc Anh trong buôn bán nô lệ, nhưng điều này đã bị xóa khỏi phiên bản cuối cùng.[171] Bản thân Jefferson là một chủ nô nổi tiếng ở Virginia, sở hữu hàng trăm nô lệ.[172] Đề cập đến mâu thuẫn có vẻ mâu thuẫn này, Thomas Day, người theo chủ nghĩa bãi nô người Anh đã viết trong một bức thư năm 1776, "Nếu có một đối tượng thực sự lố bịch, đó là một người yêu nước Mỹ, vừa ký một tuyên ngôn độc lập vừa cầm roi chống lại những nô lệ đang khiếp đảm của họ. "[173]
Vào thế kỷ 19, Tuyên bố mang một ý nghĩa đặc biệt đối với phong trào bãi bỏ. Nhà sử học Bertram Wyatt-Brown đã viết rằng "những người theo chủ nghĩa bãi nô có xu hướng giải thích Tuyên ngôn Độc lập như một thần học cũng như một tài liệu chính trị".[174] Các nhà lãnh đạo theo chủ nghĩa bãi nô, Benjamin Lundy và William Lloyd Garrison, đã sử dụng "hòn đá song sinh" của "Kinh thánh và Tuyên ngôn độc lập" làm cơ sở cho các triết lý của họ. "Miễn là vẫn còn một bản sao của Tuyên ngôn Độc lập, hoặc Kinh thánh, trên đất của chúng tôi," Garrison viết, "chúng tôi sẽ không tuyệt vọng."[175] Đối với những người theo chủ nghĩa bãi nô triệt để như Garrison, phần quan trọng nhất của Tuyên ngôn là sự khẳng định quyền cách mạng. Garrison kêu gọi phá hủy chính phủ theo Hiến pháp và thành lập một nhà nước mới dành riêng cho các nguyên tắc của Tuyên ngôn.[176]
Câu hỏi gây tranh cãi về việc có nên thêm các bang có nô lệ vào Hoa Kỳ trùng với tầm vóc ngày càng tăng của Tuyên ngôn hay không. Cuộc tranh luận công khai lớn đầu tiên về chế độ nô lệ và Tuyên ngôn đã diễn ra trong cuộc tranh luận ở Missouri năm 1819 đến 1821.[177] Các nghị sĩ chống độc quyền lập luận rằng ngôn ngữ của Tuyên ngôn chỉ ra rằng Nhóm lập quốc Hoa Kỳ đã chống lại chế độ nô lệ về nguyên tắc, và vì vậy không nên thêm các bang có nô lệ mới vào nước này.[178] Các nghị sĩ đảng Cộng hòa do Thượng nghị sĩ Nathaniel Macon của Bắc Carolina dẫn đầu lập luận rằng Tuyên ngôn không phải là một phần của Hiến pháp và do đó không liên quan đến câu hỏi.[179]
Với phong trào chống độc quyền đang có được động lực, những người bảo vệ chế độ nô lệ như John Randolph và John C. Calhoun thấy cần phải lập luận rằng tuyên bố của Tuyên ngôn rằng "tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng" là sai, hoặc ít nhất là nó không áp dụng cho người da đen.[180] Ví dụ, trong cuộc tranh luận về Đạo luật Kansas-Nebraska năm 1853, Thượng nghị sĩ John Pettit của Indiana lập luận rằng tuyên bố "tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng" không phải là "sự thật hiển nhiên" mà là "lời nói dối tự hiển nhiên".[181] Những người phản đối Đạo luật Kansas-Nebraska, bao gồm Salmon P. Chase và Benjamin Wade, đã bảo vệ Tuyên ngôn và những gì họ coi là các nguyên tắc chống chế độ nô lệ của nó.[182]
Lincoln và Tuyên ngôn
Mối quan hệ của Tuyên ngôn với chế độ nô lệ đã được đưa ra vào năm 1854 bởi Abraham Lincoln, một cựu Dân biểu ít được biết đến, người đã thần tượng các Cha sáng lập.[183] Lincoln nghĩ rằng Tuyên ngôn Độc lập đã thể hiện những nguyên tắc cao nhất của Cách mạng Hoa Kỳ, và những Người sáng lập đã dung túng chế độ nô lệ với mong muốn cuối cùng nó sẽ khô héo.[9] Để Hoa Kỳ hợp pháp hóa việc mở rộng chế độ nô lệ trong Đạo luật Kansas-Nebraska, Lincoln nghĩ, là để từ chối các nguyên tắc của Cách mạng. Trong bài phát biểu Peoria tháng 10 năm 1854, Lincoln nói:
Gần tám mươi năm trước, chúng tôi đã bắt đầu bằng cách tuyên bố rằng tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng; nhưng bây giờ từ lúc bắt đầu, chúng tôi đã chuyển sang tuyên bố khác, rằng đối với một số người làm nô lệ cho người khác là "quyền thiêng liêng của chính quyền tự trị".... Áo choàng cộng hòa của chúng tôi bị bẩn và kéo lê trong vũng bùn.... Hãy để chúng tôi phục hồi nó. Chúng ta hãy áp dụng lại Tuyên ngôn độc lập, và cùng với nó, các thông lệ và chính sách hài hòa với nó.... Nếu làm được như vậy, chúng ta sẽ không chỉ cứu Liên minh: mà chúng ta sẽ cứu nó, như để tạo ra và làm cho nó mãi mãi xứng đáng với sự cứu vớt đó.[184]
Ý nghĩa của Tuyên bố là một chủ đề lặp đi lặp lại trong các cuộc tranh luận nổi tiếng giữa Lincoln và Stephen Douglas vào năm 1858. Douglas lập luận rằng cụm từ "tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng" trong Tuyên ngôn chỉ nói đến đàn ông da trắng. Mục đích của Tuyên ngôn, theo ông, chỉ đơn giản là để biện minh cho sự độc lập của Hoa Kỳ, và không tuyên bố sự bình đẳng của bất kỳ "chủng tộc thấp kém hay suy thoái" nào.[185] Tuy nhiên, Lincoln nghĩ rằng ngôn ngữ của Tuyên ngôn là cố ý phổ quát, đặt ra một tiêu chuẩn đạo đức cao mà nền cộng hòa Mỹ nên khao khát. "Tôi đã nghĩ rằng Tuyên ngôn đã dự tính sự cải thiện tiến bộ trong tình trạng của tất cả đàn ông ở khắp mọi nơi," ông nói.[186] Trong cuộc tranh luận chung thứ bảy và cuối cùng với Steven Douglas tại Alton, Illinois vào ngày 15 tháng 10 năm 1858, Lincoln đã nói về tuyên ngôn:
Tôi nghĩ rằng các tác giả của công cụ đáng chú ý đó có ý định bao gồm tất cả mọi người, nhưng họ không có nghĩa là tuyên bố tất cả mọi người đều bình đẳng về mọi phương diện. Họ không có ý nói tất cả mọi người đều bình đẳng về màu da, tầm vóc cơ thể, trí tuệ, sự phát triển đạo đức hay năng lực xã hội. Họ định nghĩa với sự khác biệt có thể chấp nhận được trong những gì họ đã xem xét tất cả những người đã tạo ra sự bình đẳng như nhau trong "những quyền không thể thay đổi nhất định, trong số đó là quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc". Đây là điều họ nói và cũng là điều mà họ muốn nói. Họ không có ý khẳng định sự thật không rõ ràng rằng tất cả sau đó thực sự được hưởng sự bình đẳng đó, hoặc họ sắp trao nó ngay lập tức cho họ. Trong thực tế, họ không có quyền lực để có được một quyền lợi như vậy. Họ có nghĩa đơn giản là tuyên bố quyền, để việc thi hành nó có thể diễn ra nhanh nhất có thể. Họ có nghĩa là thiết lập một câu châm ngôn tiêu chuẩn cho xã hội tự do quen thuộc với mọi người, liên tục tìm kiếm, không ngừng lao động và thậm chí, mặc dù không bao giờ đạt được một cách hoàn hảo, liên tục cố gắng để đạt được nó, và do đó liên tục lan rộng và tăng cường ảnh hưởng của nó, và làm tăng thêm hạnh phúc và giá trị của cuộc sống cho tất cả mọi người, mọi sắc tộc, ở mọi nơi.[187]
Theo Pauline Maier, cách giải thích của Douglas chính xác hơn về mặt lịch sử, nhưng quan điểm của Lincoln cuối cùng đã thắng thế. "Trong tay Lincoln," Maier viết, "Tuyên ngôn độc lập trở thành tài liệu sống đầu tiên và quan trọng nhất" với "một loạt các mục tiêu sẽ được hiện thực hóa theo thời gian".[188]
—Abraham Lincoln, 1858[189]
Giống như Daniel Webster, James Wilson và Joseph Story trước ông, Lincoln lập luận rằng Tuyên ngôn độc lập là một tài liệu sáng lập của Hoa Kỳ, và điều này có ý nghĩa quan trọng để giải thích Hiến pháp, đã được phê chuẩn hơn một thập kỷ sau Tuyên ngôn.[190] Hiến pháp đã không sử dụng từ "bình đẳng", nhưng Lincoln tin rằng khái niệm "tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng" vẫn là một phần của các nguyên tắc sáng lập của quốc gia.[191] Ông nổi tiếng bày tỏ niềm tin này vào câu mở đầu của Diễn văn Gettysburg năm 1863: "Bốn điểm và bảy năm trước [tức là vào năm 1776] cha ông chúng tôi đã đưa ra lục địa này, một quốc gia mới, được hình thành trong Tự do và đề xuất rằng tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng."
Quan điểm của Tuyên bố của Lincoln đã trở nên có ảnh hưởng, coi đó là một hướng dẫn đạo đức để giải thích Hiến pháp. "Đối với hầu hết mọi người bây giờ," Garry Wills đã viết vào năm 1992, "Tuyên ngôn có nghĩa là những gì Lincoln nói với chúng tôi, nó là một cách sửa chữa Hiến pháp mà không lật đổ nó."[192] Những người hâm mộ của Lincoln như Harry V. Jaffa đã ca ngợi sự phát triển này. Các nhà phê bình Lincoln, đặc biệt là Willmoore Kendall và Mel Bradford, cho rằng Lincoln đã mở rộng một cách nguy hiểm phạm vi của chính phủ quốc gia và vi phạm các quyền của các bang bằng cách đọc Tuyên ngôn trong Hiến pháp.[193]
Quyền bầu cử của phụ nữ và Tuyên ngôn
Vào tháng 7 năm 1848, hội nghị về nữ quyền đầu tiên, hội nghị Seneca Falls, được tổ chức tại Seneca Falls, New York. Hội nghị được tổ chức bởi Elizabeth Cady Stanton, Lucretia Mott, Mary Ann McClintock và Jane Hunt. Trong "Tuyên ngôn tình cảm", theo khuôn mẫu của Tuyên ngôn độc lập, các thành viên hội nghị đòi hỏi sự bình đẳng chính trị xã hội cho phụ nữ. Phương châm của họ là "Tất cả đàn ông và phụ nữ sinh ra đều bình đẳng" và công ước đòi quyền bầu cử cho phụ nữ. Phong trào quyền bầu cử được hỗ trợ bởi William Lloyd Garrison và Frederick Doulass.[194][195]
Thế kỷ XX và sau đó
Tuyên ngôn được chọn là văn bản số hóa đầu tiên (1971).[196]
Đài tưởng niệm 56 người ký Tuyên ngôn độc lập được dành riêng vào năm 1984 tại Vườn Hiến pháp trên National Mall ở Washington, D.C., nơi chữ ký của tất cả những người ký ban đầu được khắc trên đá với tên, nơi cư trú và nghề nghiệp.
Tòa nhà Trung tâm Thương mại Một Thế giới mới ở Thành phố New York (2014) cao 1776 feet để tượng trưng cho năm mà Tuyên ngôn Độc lập được ký kết.[197][198][199]
Văn hóa đại chúng
Việc thông qua Tuyên ngôn độc lập đã được kịch tính trong vở nhạc kịch 1776 đoạt giải Tony Award năm 1969 và phiên bản phim năm 1972, cũng như trong bộ phim truyền hình năm 2008 John Adams.[200][201] Năm 1970, The 5th Dimension đã ghi lại phần mở đầu của Tuyên ngôn trong album Chân dung của họ trong bài hát "Tuyên ngôn". Nó được trình diễn lần đầu tiên trên Ed Sullivan Show vào ngày 7 tháng 12 năm 1969 và nó được coi là một bài hát phản đối chiến tranh Việt Nam.[202] Tuyên ngôn độc lập cũng là một thiết bị cốt truyện trong bộ phim Kho báu quốc gia của Mỹ năm 2004.[203]
Xem thêm
Tham khảo
- ^ Becker, Declaration of Independence, 5.
- ^ a b "Declaring Independence", Revolutionary War, Digital History, University of Houston. From Adams' notes: "Why will you not? You ought to do it." "I will not." "Why?" "Reasons enough." "What can be your reasons?" "Reason first, you are a Virginian, and a Virginian ought to appear at the head of this business. Reason second, I am obnoxious, suspected, and unpopular. You are very much otherwise. Reason third, you can write ten times better than I can." "Well," said Jefferson, "if you are decided, I will do as well as I can." "Very well. When you have drawn it up, we will have a meeting."
- ^ Letter from John Adams to Abigail Adams, ngày 3 tháng 7 năm 1776
- ^ Boyd (1976), The Declaration of Independence: The Mystery of the Lost Original, p. 438.
- ^ “Did You Know... Independence Day Should Actually Be July 2?” (Thông cáo báo chí). National Archives and Records Administration. ngày 1 tháng 6 năm 2005. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2012.
- ^ The Declaration of Independence: A History, The U.S. National Archives and Records Administration.
- ^ Stephen E. Lucas, "Justifying America: The Declaration of Independence as a Rhetorical Document", in Thomas W. Benson, ed., American Rhetoric: Context and Criticism, Carbondale, Illinois: Southern Illinois University Press, 1989, p. 85.
- ^ Ellis, American Creation, 55–56.
- ^ a b McPherson, Second American Revolution, 126.
- ^ Armitage, David (2007). The Declaration of Independence: A Global History. Cambridge, Massachusetts: Harvard University Press. tr. 113–126. ISBN 0-674-02282-3.
- ^ Hazelton, Declaration History, 19.
- ^ Christie and Labaree, Empire or Independence, 31.
- ^ Bailyn, Ideological Origins, 162.
- ^ Bailyn, Ideological Origins, 200–02.
- ^ Bailyn, Ideological Origins, 180–82.
- ^ Middlekauff, Glorious Cause, 241.
- ^ Bailyn, Ideological Origins, 224–25.
- ^ Middlekauff, Glorious Cause, 241–42. The writings in question include Wilson's Considerations on the Authority of Parliament and Jefferson's A Summary View of the Rights of British America (both 1774), as well as Samuel Adams's 1768 Circular Letter.
- ^ Middlekauff, Glorious Cause, 168; Ferling, Leap in the Dark, 123–24.
- ^ Hazelton, Declaration History, 13; Middlekauff, Glorious Cause, 318.
- ^ Middlekauff, Glorious Cause, 318.
- ^ Maier, American Scripture, 25. The text of the 1775 king's speech is online, published by the American Memory project.
- ^ Maier, American Scripture, 25.
- ^ Rakove, Beginnings of National Politics, 88–90.
- ^ Christie and Labaree, Empire or Independence, 270; Maier, American Scripture, 31–32.
- ^ Rakove, Beginnings of National Politics, 89; Maier, American Scripture, 33.
- ^ Maier, American Scripture, 33–34.
- ^ Hazelton, Declaration History, 209; Maier, American Scripture, 25–27.
- ^ Friedenwald, Interpretation, 67.
- ^ Friedenwald, Interpretation, 77.
- ^ Maier, American Scripture, 30.
- ^ Maier, American Scripture, 59.
- ^ Jensen, Founding, 671; Friedenwald, Interpretation, 78.
- ^ Maier, American Scripture, 48, and Appendix A, which lists the state and local declarations.
- ^ Jensen, Founding, 678–79.
- ^ Jensen, Founding, 679; Friedenwald, Interpretation, 92–93.
- ^ Maier, American Scripture, 69–72, quoted on 72.
- ^ Maier, American Scripture, 48. The modern scholarly consensus is that the best-known and earliest of the local declarations is most likely inauthentic, the Mecklenburg Declaration of Independence, allegedly adopted in May 1775 (a full year before other local declarations); Maier, American Scripture, 174.
- ^ a b Jensen, Founding, 682.
- ^ Jensen, Founding, 683.
- ^ Jensen, Founding, 684; Maier, American Scripture, 37. For the full text of the May 10 resolve, see the Journals of the Continental Congress.
- ^ Jensen, Founding, 684.
- ^ Burnett, Continental Congress, 159. The text of Adams's letter is online.
- ^ Maier, American Scripture, 37; Jensen, Founding, 684. For the full text of the May 15 preamble see the Journals of the Continental Congress.
- ^ Rakove, National Politics, 96; Jensen, Founding, 684; Friedenwald, Interpretation, 94.
- ^ Rakove, National Politics, 97; Jensen, Founding, 685.
- ^ Maier, American Scripture, 38.
- ^ Boyd, Evolution, 18; Maier, American Scripture, 63. The text of the May 15 Virginia resolution is online Lưu trữ 2008-06-20 tại Wayback Machine at Yale Law School's Avalon Project.
- ^ Jefferson, Thomas (ngày 4 tháng 7 năm 1776). [[[:Bản mẫu:Wdl]] “Declaration of Independence. In Congress, ngày 4 tháng 7 năm 1776, a Declaration by the Representatives of the United States of America, in General Congress Assembled”] Kiểm tra giá trị
|url=
(trợ giúp). World Digital Library. Philadelphia, Pennsylvania. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2013. - ^ Maier, American Scripture, 41; Boyd, Evolution, 19.
- ^ Jensen, Founding, 689–90; Maier, American Scripture, 42.
- ^ Jensen, Founding, 689; Armitage, Global History, 33–34. The quotation is from Jefferson's notes; Boyd, Papers of Jefferson, 1:311.
- ^ Maier, American Scripture, 42–43; Friedenwald, Interpretation, 106.
- ^ Dupont and Onuf, 3.
- ^ Jensen, Founding, 691–92.
- ^ Friedenwald, Interpretation, 106–07; Jensen, Founding, 691.
- ^ Jensen, Founding, 692.
- ^ Jensen, Founding, 693.
- ^ Jensen, Founding, 694.
- ^ Jensen, Founding, 694–96; Friedenwald, Interpretation, 96; Maier, American Scripture, 68.
- ^ Friedenwald, Interpretation, 118; Jensen, Founding, 698.
- ^ Friedenwald, Interpretation, 119–20.
- ^ Maier, American Scripture, 97–105; Boyd, Evolution, 21.
- ^ Boyd, Evolution, 22.
- ^ Maier, American Scripture, 104.
- ^ Becker, Declaration of Independence, 4.
- ^ Jensen, Founding, 701.
- ^ a b John E. Ferling, Setting the World Ablaze: Washington, Adams, Jefferson, and the American Revolution, Oxford University Press. ISBN 978-0-19-513409-4. OCLC 468591593, pp. 131–37
- ^ Burnett, Continental Congress, 181.
- ^ Jensen, Founding, 699.
- ^ Burnett, Continental Congress, 182; Jensen, Founding, 700.
- ^ Maier, American Scripture, 45.
- ^ Boyd, Evolution, 19.
- ^ Jensen, Founding, 703–04.
- ^ Maier, American Scripture, 160–61.
- ^ As quoted in Adams, John (2007). My Dearest Friend: Letters of Abigail and John Adams. Harvard University Press. tr. 125. ISBN 978-0-674-02606-3.
- ^ a b Julian P. Boyd, "The Declaration of Independence: The Mystery of the Lost Original". Pennsylvania Magazine of History and Biography 100, number 4 (October 1976), p. 456.
- ^ Journals of the Continental Congress – FRIDAY, JULY 19, 1776
- ^ George Billias American Constitutionalism Heard Round the World, 1776–1989 (2011) p 17.
- ^ a b “The Three Greatest Men”. Truy cập ngày 13 tháng 6 năm 2009.
Jefferson identified Bacon, Locke, and Newton as "the three greatest men that have ever lived, without any exception". Their works in the physical and moral sciences were instrumental in Jefferson's education and world view.
- ^ a b c Lỗi chú thích: Thẻ
<ref>
sai; không có nội dung trong thẻ ref có tênLucas
- ^ “Index of Signers by State”. ushistory.org – Independence Hall Association in Philadelphia. Truy cập ngày 12 tháng 10 năm 2006.
- ^ TO HENRY LEE – Thomas Jefferson The Works, vol. 12 (Correspondence and Papers 1816–1826; 1905). ngày 8 tháng 5 năm 1825.
- ^ Malone, Jefferson the Virginian, 221; Maier, American Scripture, 125–26.
- ^ Maier, American Scripture, 126–28.
- ^ Maier, American Scripture, 53–57.
- ^ Maier found no evidence that the Dutch Act of Abjuration served as a model for the Declaration, and considers the argument "unpersuasive" (American Scripture, p. 264). Armitage discounts the influence of the Scottish and Dutch acts, and writes that neither was called "declarations of independence" until fairly recently (Global History, pp. 42–44). For the argument in favor of the influence of the Dutch act, see Stephen E. Lucas, "The 'Plakkaat van Verlatinge': A Neglected Model for the American Declaration of Independence", in Rosemarijn Hofte and Johanna C. Kardux, eds., Connecting Cultures: The Netherlands in Five Centuries of Transatlantic Exchange (Amsterdam, 1994), 189–207, and Barbara Wolff, "Was the Declaration of Independence Inspired by the Dutch?" University of Wisconsin Madison News, ngày 29 tháng 6 năm 1988, http://www.news.wisc.edu/3049 Accessed ngày 3 tháng 7 năm 2013.
- ^ Boyd, Evolution, 16–17.
- ^ Becker, Declaration of Independence, 27.
- ^ Ray Forrest Harvey, Jean Jacques Burlamaqui: A Liberal Tradition in American Constitutionalism (Chapel Hill, North Carolina, 1937), 120.
- ^ A brief, online overview of the classical liberalism vs. republicanism debate is Alec Ewald, "The American Republic: 1760–1870" (2004) Lưu trữ 2008-05-17 tại Wayback Machine. In a similar vein, historian Robert Middlekauff argues that the political ideas of the independence movement took their origins mainly from the "eighteenth-century commonwealthmen, the radical Whig ideology", which in turn drew on the political thought of John Milton, James Harrington, and John Locke. See Robert Middlekauff (2005), The Glorious Cause, pp. 3–6, 51–52, 136
- ^ Wills, Inventing America, especially chs. 11–13. Wills concludes (p. 315) that "the air of enlightened America was full of Hutcheson's politics, not Locke's".
- ^ Hamowy, "Jefferson and the Scottish Enlightenment", argues that Wills gets much wrong (p. 523), that the Declaration seems to be influenced by Hutcheson because Hutcheson was, like Jefferson, influenced by Locke (pp. 508–09), and that Jefferson often wrote of Locke's influence, but never mentioned Hutcheson in any of his writings (p. 514). See also Kenneth S. Lynn, "Falsifying Jefferson", Commentary 66 (Oct. 1978), 66–71. Ralph Luker, in "Garry Wills and the New Debate Over the Declaration of Independence" Lưu trữ 2012-03-25 tại Wayback Machine (The Virginia Quarterly Review, Spring 1980, 244–61) agreed that Wills overstated Hutcheson's influence to provide a communitarian reading of the Declaration, but he also argued that Wills's critics similarly read their own views into the document.
- ^ John Phillip Reid, "The Irrelevance of the Declaration", in Hendrik Hartog, ed., Law in the American Revolution and the Revolution in the Law (New York University Press, 1981), 46–89.
- ^ Whitford, David, Tyranny and Resistance: The Magdeburg Confession and the Lutheran Tradition, 2001, 144 pages and Kelly OConnell of Canada Free Press, ngày 4 tháng 8 năm 2014, parts II. Magdeburg Confession and III. Doctrine of Lesser Magistrates
- ^ Benjamin Franklin to Charles F.W. Dumas, ngày 19 tháng 12 năm 1775, in The Writings of Benjamin Franklin, ed. Albert Henry Smyth (New York: 1970), 6:432.
- ^ Armitage, Global History, 21, 38–40.
- ^ Gulf, C. & SFR Co. v. Ellis, 165 US 150 (1897): "While such declaration of principles may not have the force of organic law, or be made the basis of judicial decision as to the limits of right and duty... it is always safe to read the letter of the Constitution in the spirit of the Declaration of Independence."
- ^ Wills, Gary. Inventing America: Jefferson's Declaration of Independence, p. 25 (Houghton Mifflin Harcourt, 2002): "the Declaration is not a legal instrument, like the Constitution".
- ^ Cuomo, Mario. Why Lincoln Matters: Now More Than Ever, p. 137 (Harcourt Press 2004) (it "is not a law and therefore is not subjected to rigorous interpretation and enforcement").
- ^ Strang, Lee "Originalism's Subject Matter: Why the Declaration of Independence Is Not Part of the Constitution", Southern California Law Review, Vol. 89, 2015.
- ^ Warren, "Fourth of July Myths", 242–43.
- ^ Hazelton, Declaration History, 299–302; Burnett, Continental Congress, 192.
- ^ a b c d The U.S. State Department (1911), The Declaration of Independence, 1776, pp. 10, 11.
- ^ Warren, "Fourth of July Myths", 245–46; Hazelton, Declaration History, 208–19; Wills, Inventing America, 341.
- ^ Ritz, "Authentication", 179–200.
- ^ Ritz, "Authentication", 194.
- ^ Hazelton, Declaration History, 208–19.
- ^ Hazelton, Declaration History, 209.
- ^ Merriam-Webster online; Dictionary.com.
- ^ “TeachAmericanHistory.org: John Hancock” (PDF). Bản gốc (PDF) lưu trữ ngày 10 tháng 5 năm 2013. Truy cập ngày 6 tháng 10 năm 2014.
- ^ Malone, Story of the Declaration, 91.
- ^ a b Maier, American Scripture, 156.
- ^ Armitage, Global History, 72.
- ^ Maier, American Scripture, 155.
- ^ Maier, American Scripture, 156–57.
- ^ Armitage, Global History, 73.
- ^ “The Declaration of Independence in World Context”. Truy cập ngày 6 tháng 10 năm 2014.
- ^ a b The Contagion of Sovereignty: Declarations of Independence since 1776
- ^ Armitage, Global History, 75. Truy cập ngày 6 tháng 10 năm 2014.
- ^ Jessup, John J. (ngày 20 tháng 9 năm 1943). “America and the Future”. Life: 105. Truy cập ngày 9 tháng 3 năm 2011.
- ^ Hutchinson, Thomas (1776), Eicholz, Hans (biên tập), Strictures upon the Declaration of the Congress at Philadelphia in a Letter to a Noble Lord, &c., London
- ^ Armitage, Global History, 74.
- ^ Bailyn, Ideological Origins, 155–56.
- ^ Armitage, Global History, 79–80. Truy cập ngày 6 tháng 10 năm 2014.
- ^ Armitage, Global History, 76–77. Truy cập ngày 6 tháng 10 năm 2014.
- ^ Peter Kolchin, American Slavery, 1619–1877 (1993), pp. 77–79, 81
- ^ a b c “The Declaration of Independence: A History”. Charters of Freedom. National Archives and Records Administration. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2011.
- ^ Malone, Story of the Declaration, 263.
- ^ “Charters of Freedom Re-encasement Project”. National Archives and Records Administration. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2011.
- ^ “Rare copy of United States Declaration of Independence found in Kew”. The Daily Telegraph. ngày 3 tháng 7 năm 2009. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2011.
- ^ a b c Dube, Ann Marie (tháng 5 năm 1996). “The Declaration of Independence”. A Multitude of Amendments, Alterations and Additions: The Writing and Publicizing of the Declaration of Independence, the Articles of Confederation, and the Constitution of the United States. National Park Service. Truy cập ngày 1 tháng 7 năm 2011.
- ^ a b c Boyd, "Lost Original", 446.
- ^ Boyd, Papers of Jefferson, 1:421.
- ^ Becker, Declaration of Independence, 142 note 1. Boyd (Papers of Jefferson, 1:427–28) casts doubt on Becker's belief that the change was made by Franklin.
- ^ Boyd, "Lost Original", 448–50. Boyd argued that, if a document was signed on July 4 (which he thought unlikely), it would have been the Fair Copy, and probably would have been signed only by Hancock and Thomson.
- ^ Ritz, "From the Here", speculates that the Fair Copy was immediately sent to the printer so that copies could be made for each member of Congress to consult during the debate. All of these copies were then destroyed, theorizes Ritz, to preserve secrecy.
- ^ “Declaration of Independence document found”. BBC News. ngày 4 tháng 7 năm 2018.
- ^ Yuhas, Alan (ngày 22 tháng 4 năm 2017). “Rare parchment copy of US Declaration of Independence found in England”. The Guardian. Truy cập ngày 22 tháng 4 năm 2017.
- ^ “The Sussex Declaration”. Declaration Resources Project. Harvard University. Truy cập ngày 22 tháng 4 năm 2017.
- ^ Armitage, Global History, 87–88; Maier, American Scripture, 162, 168–69.
- ^ McDonald, "Jefferson's Reputation", 178–79; Maier, American Scripture, 160.
- ^ Armitage, Global History, 92.
- ^ Armitage, Global History, 90; Maier, American Scripture, 165–67.
- ^ a b Maier, American Scripture, 167.
- ^ Armitage, Global History, 82.
- ^ Lefebvre, Georges (2005). The Coming of the French Revolution. Princeton UP. tr. 212.
- ^ Billias, George Athan biên tập (2009). American Constitutionalism Heard Round the World, 1776–1989: A Global Perspective. NYU Press. tr. 92.
- ^ Susan Dunn, Sister Revolutions: French Lightning, American Light (1999) pp. 143–45
- ^ Armitage, Global History, 113.
- ^ Armitage, Global History, 120–35.
- ^ Armitage, Global History, 104, 113.
- ^ Palley, Claire (1966). The Constitutional History and Law of Southern Rhodesia 1888–1965, with Special Reference to Imperial Control . Oxford: Clarendon Press. tr. 750. OCLC 406157.
- ^ Hillier, Tim (1998). Sourcebook on Public International Law . London & Sydney: Cavendish Publishing. tr. 207. ISBN 1-85941-050-2.
- ^ Gowlland-Debbas, Vera (1990). Collective Responses to Illegal Acts in International Law: United Nations action in the question of Southern Rhodesia . Leiden and New York: Martinus Nijhoff Publishers. tr. 71. ISBN 0-7923-0811-5.
- ^ McDonald, "Jefferson's Reputation", 172.
- ^ McDonald, "Jefferson's Reputation", 172, 179.
- ^ McDonald, "Jefferson's Reputation", 179; Maier, American Scripture, 168–71.
- ^ McDonald, "Jefferson's Reputation", 180–84; Maier, American Scripture, 171.
- ^ Detweiler, "Changing Reputation", 571–72; Maier, American Scripture, 175–78.
- ^ Detweiler, "Changing Reputation", 572; Maier, American Scripture, 175.
- ^ Detweiler, "Changing Reputation", 572; Maier, American Scripture, 175–76; Wills, Inventing America, 324. See also John C. Fitzpatrick, Spirit of the Revolution (Boston 1924).
- ^ Maier, American Scripture, 176.
- ^ Wills, Inventing America, 90.
- ^ Armitage, "Global History", 93.
- ^ Maier, American Scripture, 196–97.
- ^ Maier, American Scripture, 197. See also Philip S. Foner, ed., We, the Other People: Alternative Declarations of Independence by Labor Groups, Farmers, Woman's Rights Advocates, Socialists, and Blacks, 1829–1975 (Urbana 1976).
- ^ Maier, American Scripture, 197; Armitage, Global History, 95.
- ^ Wills, Inventing America, 348.
- ^ John Hazelton, The Historical Value of Trumbull's – Declaration of Independence, The Pennsylvania Magazine of History and Biography – Volume 31, (Historical Society of Pennsylvania, 1907), 38.
- ^ Maier, American Scripture, 146–50.
- ^ Cohen (1969), Thomas Jefferson and the Problem of Slavery
- ^ (1) Armitage, Global History, 77.
(2) Day, Thomas. Fragment of an original letter on the Slavery of the Negroes, written in the year 1776. London: Printed for John Stockdale (1784). Boston: Re-printed by Garrison and Knapp, at the office of "The Liberator" (1831). tr. 10. Truy cập ngày 26 tháng 2 năm 2014.If there be an object truly ridiculous in nature, it is an American patriot, signing resolutions of independency with the one hand, and with the other brandishing a whip over his affrighted slaves.
At: Internet Archive: The Johns Hopkins University Sheridan Libraries: James Birney Collection of Antislavery Pamphlets. - ^ Wyatt-Brown, Lewis Tappan, 287.
- ^ Mayer, All on Fire, 53, 115.
- ^ Maier, American Scripture, 198–99.
- ^ Detweiler, "Congressional Debate", 598.
- ^ Detweiler, "Congressional Debate", 604.
- ^ Detweiler, "Congressional Debate", 605.
- ^ Maier, American Scripture, 199; Bailyn, Ideological Origins, 246.
- ^ Maier, American Scripture, 200.
- ^ Maier, American Scripture, 200–01.
- ^ Maier, American Scripture, 201–02.
- ^ McPherson, Second American Revolution, 126–27.
- ^ Maier, American Scripture, 204.
- ^ Maier, American Scripture, 204–05.
- ^ “Abraham Lincoln (1809–1865): Political Debates Between Lincoln and Douglas 1897”. Bartleby. tr. 415. Truy cập ngày 26 tháng 1 năm 2013.
- ^ Maier, American Scripture, 207.
- ^ Wills, Lincoln at Gettysburg, 100.
- ^ Wills, Lincoln at Gettysburg, 129–31.
- ^ Wills, Lincoln at Gettysburg, 145.
- ^ Wills, Lincoln at Gettysburg, 147.
- ^ Wills, Lincoln at Gettysburg, 39, 145–46. See also Harry V. Jaffa, Crisis of the House Divided (1959) and A New Birth of Freedom: Abraham Lincoln and the Coming of the Civil War (2000); Willmoore Kendall and George W. Carey, The Basic Symbols of the American Political Tradition (1970); and M.E. Bradford, "The Heresy of Equality: A Reply to Harry Jaffa" (1976), reprinted in A Better Guide than Reason (1979) and Modern Age, the First Twenty-five Years (1988).
- ^ Norton, et al (2010), p. 301.
- ^ “Modern History Sourcebook: Seneca Falls: The Declaration of Sentiments, 1848”. Truy cập ngày 6 tháng 10 năm 2014.
- ^ Flood, Alison (ngày 8 tháng 9 năm 2011). “Michael Hart, inventor of the ebook, dies aged 64”. The Guardian.
- ^ “Crews finish installing World Trade Center spire”. CNN. ngày 10 tháng 5 năm 2013. Truy cập ngày 17 tháng 7 năm 2013.
- ^ “Tallest buildings in NY”. Skyscraperpage.com. Truy cập ngày 23 tháng 6 năm 2012.
- ^ “Tallest buildings under construction in the world”. Skyscraperpage.com. Truy cập ngày 23 tháng 6 năm 2012.
- ^ “1776: The Musical About Us”. Pratico. Truy cập ngày 8 tháng 5 năm 2018.
- ^ “John Adams: Independence”. Home Box Office, Inc. Truy cập ngày 8 tháng 5 năm 2018.
- ^ “Independence”. Fort Wayne Journal Gazette. ngày 4 tháng 7 năm 2010. Truy cập ngày 10 tháng 2 năm 2018.
- ^ “National Treasure”. rottentomatoes.com. 2004. Truy cập ngày 10 tháng 6 năm 2018.
Liên kết ngoài
Tập tin phương tiện từ Commons | |
Danh ngôn từ Wikiquote | |
Văn kiện từ Wikisource |
- "Declare the Causes: The Declaration of Independence" lesson plan for grades 9–12 from National Endowment for the Humanities
- Declaration of Independence at the National Archives
- Declaration of Independence at the Library of Congress